“Không cần anh kiếm tiền mà.” Miêu Tĩnh phủ nhận dứt khoát, “Anh không đi làm cũng được, nhưng có thể phát triển những sở thích khác, ví dụ như đá bóng này? Ừm… đạp xe, tập thể dục, đi bộ, du lịch…”
Tóm lại, xin đừng ở nhà mãi để rồi tinh lực dồn đống.
Trần Dị híp con mắt đen sâu hút, lông mày bỗng nhăn rúm. Rốt cuộc ý cô là gì? Chê anh không có tiền à? Hay dáng xấu? Thiếu hụt thể lực?
Đâu đến mức vậy chứ. Chi phí sinh hoạt ở Bogota thấp lè tè, anh cũng chẳng phung phí quá nhiều tiền bạc, dáng người vẹn nguyên không đổi, cơ bụng vẫn cứng chắc hệt một tấm sắt, thậm chí bức xạ cực tím gay gắt vùng cao nguyên còn làm da anh biến ra một màu đồng nhạt gợi cảm hú hồn.
Chê anh không có sở thích gì để theo đuổi, nhạt nhẽo vô vị à?
Anh vốn dĩ chỉ là một tên đầu đường xó chợ, đúng thực không trình độ, không văn hóa, không thể bày tỏ thái độ gần gũi và cởi mở cho một cuộc nói chuyện thật điềm tĩnh và tự tin với người khác được. Nào những văn học nghệ thuật, kinh tế tài chính, hay các môn thể thao được bàn luận sôi nổi trong những buổi gặp gỡ tụ tập, tiếc thay anh đã qua cái lứa ham thích những thứ ấy mất rồi; và cũng khinh bỉ luôn cách cánh đàn ông Nam Mĩ khoác lác đầy cường điệu về bản thân như thể anh ta là một vật gì thần thánh chỉ tồn tại trên cõi trời.
Đi khắp thế giới, Miêu Tĩnh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882677/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.