Nói xong hai người rời đi. Đến phòng Tiểu Tuyết, quả nhiên thấy cô bé chăn trùm kín người, không thèm nhúc nhích. Tuyết Linh Hoa ngồi bên giường, nhẹ nhàng lật chăn ra.
–" Xem bảo bối nhà ai đang giận dỗi kìa, thật đáng thương. Bảo bối có thể nói cho mẫu thân là ai đã chọc con không?"
Tiểu Tuyết chồm dậy ôm cổ mẫu thân nàng mà nũng nịu:
–" Mẫu thân có phải Tiểu Tuyết rất đáng ghét không?"
–" Làm sao có thể chứ, bảo bối của mẫu thân là đáng yêu nhất, sao có thể đáng ghét như phụ thân con."
Vô cớ bị chịu trận, Linh Sa Vương đang ngồi bên bàn cũng tới cạnh giường. Giành bế Tiểu Tuyết
–" Xem mẫu thân con nói gì kìa. Phụ thân trông thế này là người gặp người yêu, có phải không Tiểu Tuyết?"
–" Huynh còn dám nói người gặp người yêu. Nếu để muội biết huynh ở bên ngoài liếc mắt với cô nương nào khác, muội không tha cho huynh"
–" Được! Được! Được! Ta trong lòng chỉ có muội, làm sao có thể để ý tới nữ nhân khác. Có chăng chỉ là...."
–" Chỉ là? Chỉ là cái gì? Chỉ là ai?"
–" Đương nhiên là nữ nhi bảo bối của ta rồi. Ngoài Tiểu Hoa ta chỉ có Tiểu Tuyết thôi. Con nói có phải không?" Linh Sa Vương hôn nhẹ lên má nàng.
Tuyết Linh Hoa cười đắc ý
–" Xem như chàng lẻo mép. Mau xem bảo bối của ta có chuyện gì"
Tiểu Tuyết vẻ mặt buồn rầu như nữ nhân thất tình. Vừa thương vừa mắc cười, thật không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991753/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.