Vũ Khanh lúc này tức giận nói:
–" Đợi đã! Ban nãy ngươi còn hầm hố, muốn giết cấp trên của mình. Bây giờ người đã đưa tới, ngươi cũng không thèm xin lỗi một tiếng đã đi. Đây là đạo lí gì vậy hả?"
Tiêu Tấn cười cợt nhã:
–" Ban nãy là hiểu lầm, nếu các ngươi đến sớm hơn thì đâu có chuyện gì"
–" Hơ hơ. Còn giám nhắc đến chuyện này. Cũng không biết có tên khốn nào, giăng bẫy chúng ta ngoài thành. Cũng may bọn ta võ nghệ cao cường, nên mới thuận lợi thoát được.Nếu không đã bị đám lưu manh chém chết, đến lúc đó thì hợp ý ai đó rồi." Liêm Đông nói
–" Ngươi nói như kiểu ta phái người chặn giết các người vậy nhỉ?"
–" Làm hay không tâm ngươi tự biết"
–" Vừa gặp mặt đã nói ta có ý định giết đồng môn. Ý gì đây hả?"
Vũ Khanh nói với hắn:
–" Ý của hắn ai cũng hiểu, lẽ nào ngươi không hiểu? Hơn nữa bọn ta cũng đâu có nói, đám người muốn giết bọn ta là do ngươi phái đến. Sao ngươi lại phản ứng như vậy, có tật giật mình sao?
–" Ngươi...... Các người được lắm. Có giỏi thì đánh với ta một trận, đừng có dùng võ mồm"
–" Bọn ta tới đây để làm chính sự, không phải để đánh nhau với ngươi. Có điều, nếu không được một bài học, chắc ngươi sẽ không biết xin lỗi đâu nhỉ"
–" Chỉ cần đánh thắng, vậy muốn ta làm gì cũng được."
Dứt lời Vũ Khanh lao đến, dùng một chưởng,hết bốn phần công lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991719/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.