–" Uống rượu? Ta không thử đâu, ta không thích vị đắng"
–" Có câu" Thà thiếu mĩ nhân, nhất định không thể thiếu rượu" đời người ấy mà. Nhất định phải uống rượu một lần."
–" Sao ta chưa nghe câu nói đó bao giờ. Này! Câu nói đó là của vị tiên sinh nào vậy?"
Liêm Đông vuốt tóc, đắc ý nói:
–" Đó là một vị tiên sinh hào hoa, anh tuấn, bác học uyên thâm nhận xét"
Vũ Khanh ngồi cắt thuốc cười nói:
–" Ta thấy là do một công tử mặt trắng viết thì đúng hơn"
–" Bà.... Bà đừng có phá hư hảo sự của ta"
Tiểu Tuyết ngồi lẩm bẩm:
–" Công tử mặt trắng?..... Công tử mặt trắng không phải Liêm Đông sao? A! Ta biết rồi! Ta còn tưởng vị tiên sinh nào nói ra câu đó. Hoá ra là ngươi, còn tự khen mình bác học uyên thâm. Đúng là không tự biết xấu hổ mà"
–" Này! Cô!...... Dù sao đó cũng là kết luận của ta, sau mấy chục năm sống trải sự đời. Nể cô lắm ta mới nói đó."
–" Ngươi cũng bằng tuổi ta, nói như kiểu mình sống lâu lắm không bằng"
–" Ừm.... Thì... Tuy ta bằng tuổi cô nhưng ta đã nhiều nơi. Hơn nữa ta cũng thử nhiều thứ. Nhất là mĩ nhân và rượu"
–" Mĩ nhân? Ngươi đã từng thấy nhiều mĩ nhân rồi sao?"
–" Đương nhiên! Mĩ nhân thiên hạ nhiều vô kể. Nhưng người cho ta cảm giác yêu thích, thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Này! Bộ nơi cô ở không có mĩ nhân nào sao?"
–" Chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991715/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.