Vũ Khanh bế Tiểu Tuyết, vừa chạm đất thì đã mắng:
–" Cô bị ngốc à? Bản thân không có khinh công, đứng từ trên cao như vậy cũng dám nhảy. Đúng là không biết quý trọng sanh mạng."
Mắng xong thì thả chân Tiểu Tuyết xuống đất.
–" Bây giờ cô tự đi về trọ đi, ta còn nhiều việc phải làm."
Bà ta vừa đặt xuống, thì Tiểu Tuyết cũng rũ xuống theo. Vũ Khanh vội đỡ cô lên, mới phát hiện cô ta đã ngủ lúc nào không hay.
–" Xem ra lại phải bế cô ta về. Thật là phiền phức!"
Dứt lời bà ta bế Tiểu Tuyết về trọ, đưa cô vào phòng. Nhẹ nhàng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Vũ Khanh vừa quay qua dọn dẹp mấy bình rượu, thì Tiểu Tuyết tỉnh dậy. Cô đi đến tủ đồ, đẩy nó ra, đang muốn có
chui qua cái lỗ.
Vũ Khanh quay lại không thấy Tiểu Tuyết đâu. Liếc quanh thấy cô đang chui qua cái lỗ. Vội chạy đến kéo cô lại
–" Cô làm gì vậy? Mau quay lại đây cho ta."
–" Ta muốn xuống hậu viện tìm nãi nãi. Ngươi là ai vậy? Mau buông ta ra."
–" Ta là nãi nãi của cô đây, cô còn đi đâu tìm ta nữa."
–" Ban nãy ta còn thấy bà ta dưới đại sảnh mà. Với lại bà ta ngoại trừ công việc, thì còn lên phòng ta làm gì chứ? Mau buông ra, ta tìm bà ta có việc."
–" Cô thử quay lại xem ta là ai rồi hãy nói."
Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng quay lại. Cô thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991710/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.