Nghe đến đây Linh mẫn như hiểu ra gì đó. Bà ta nhìn Vũ Khanh với ánh mắt khó tin.
- " Ngươi! Ngươi là Vũ Khanh tiểu thư?"
- " Mẫn ma ma! Xa cách nhiều năm, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này. Thật quá bất ngờ!"
Nhìn thấy Linh Mẫn vẫn chưa hoàn toàn tin mình, Vũ Khanh đưa ra nửa miếng ngọc bội. Bà ta vừa nhìn liền nhận ra ngay. Năm xưa chính Linh Sa Vương đã tặng nó cho Vũ Khanh. Điều này chỉ có Linh Mẫn và Tuyết Linh Hoa biết.
- " Vũ Khanh tiểu thư! Không ngờ mới có mấy năm xa cách, mà cô đã lớn thế này. Ta nghe nói bây giờ cô là đại tướng quân vô cùng uy phong.
Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây, trong khuôn mặt này?"
- " Lần này Vũ Khanh thắng trận, được hoàng thượng triệu vào cung. Chỉ là trên đường gặp phải kẻ thù truy sát, cơ thể bị trọng thương. Bất đắc dĩ phải dùng dịch dung thuật để tránh độc thủ."
- " Hoá ra là vậy! Chẳng trách cô lại cứu Tiểu Tuyết, còn dẫn nó cùng đến Tư thành."
- " Hôm đó Tiểu Tuyết bị thương, trong lúc hôn mê đã nói mớ. Ta cũng vì những lời này, mới nghi ngờ về thân phận của muội ấy. Cho nên muốn dẫn muội ấy theo, để làm rõ nghi vấn."
Vũ Khanh dừng một lúc rồi nói tiếp.
- " Nhưng tiên nhân tộc đều biết bay, cho dù Tiểu Tuyết không giỏi pháp thuật. Tại sao các người không đưa muội ấy đến Tư thành, cùng lắm chỉ mất vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991693/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.