Sau khi đừng hắc y nhân đi xa, Tiểu Tuyết thở dài một hơi, sau đó tháo cây trâm trên đầu xuống lập tức quay về dung mạo ban đầu.
" Cái này là..."
" Trâm hoạ bì, có thể tùy ý thay đổi dung mạo theo ý mình. Ta muốn muội cài thứ này lên, chỉ cần thay đổi dung mạo, thì trên đường đi sẽ tránh được không ít kẻ thù."
Tiểu Tuyết vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Vũ Khanh phải giải thích một lúc lâu, cô ta mới coi như là tạm hiểu.
Sau khi biết được thân phận của Vũ Khanh, Tiểu Tuyết không những bất ngờ mà còn đặc biệt vui mừng. Còn nhớ lúc Vũ Khanh quyết định rời khỏi núi tiên nhân, lên đường nhập ngũ. Tiểu Tuyết khóc lóc buồn bã mấy tuần liền, từ đó hai người cũng không còn gặp lại nhau, thậm chí cũng không hề liên lạc qua một bức thư nào.
Hai người dọc đường vô cùng thân thiết, nói nói cười cười, hoàn toàn không giống với trước đây. Dọc đường đi tuy có gặp thích khách, đa số đều là nhắm vào Vũ Khanh. Tuy càng gần Tư thành, số thích khách gặp được lại càng giảm. Nhưng Vũ Khanh lại phát hiện mấy trấn quanh sông Thủy Tạ có rất nhiều thủy quái. Gần đây đã ăn thịt không ít người, bách tính xung quanh đều sợ hãi. Tiên nhân tộc mấy lần cử người đến đều không thể tiêu diệt tận gốc. Hôm nay thủy quái lại tiếp tục xuất hiện, dân làng xung quanh còn chưa kịp báo với bên ngoài.
Tiểu Tuyết cảm thấy kì quái, từ trước đến nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991688/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.