Vừa vào cửa, đã thấy đám bạn ngồi ở cái bàn trong cùng, vẫy vẫy tôi.
Tôi cũng ra hiệu chào lại, có vẻ tôi là người đến cuối cùng.
“Lý Hải Đào?” Có người gọi tôi, “Là anh à, tình cờ thật!”
Nhìn theo tiếng gọi, tôi thấy một cô gái có nước da trắng ngần, tôi vội lục trí nhớ: mái tóc xoăn nhẹ, trắng trẻo sáng sủa,hình như là…Ôi, là cái cô Tuyết Nhi người Đại Liên! Đúng rồi,không thể sai được, chính là cô ta, đang ngồi cùng bàn với haingười đàn ông bệ vệ mặc quân phục, nhìn tôi cười.
“Ồ vâng, thật tình cờ…Bạn đi với…”
”À, em đi với hai người bạn Hongkong, anh?”
”Tôi đi với đám anh em, thôi khỏi…Ở kia rồi…Em cứ dùng bữa trước, tôi qua bên ấy…”
“vâng vâng”
Vừa lúc tôi cất bước định đi sang bàn mình, Tuyết Nghi đột ngộtthông báo: “à, đúng rồi, lát Diệp Tử cũng đến đấy”
“Hả? Diệp Tử? Cô ấy….đã khỏi hẳn rồi?” Chắc hẳn mặt tôi lúc đó biến sắc.
“Vâng, là em hẹn cô ấy, em ở đây có tận hai người bạn…Cô ấy ra viện hôm qua, anh không biết à?”
“Biết biết…thế…bao giờ thì cô ấy đến?”
“Một lát nữa, em vừa gọi điện giục rồi, cô ấy nói đã xuất phát, chắc sắp tới rồi!”
“Vậy hả…thế thì được…em cứ ăn trước đi, lát nói chuyện sau…”
Mọi người không thể không công nhận tôi là một gã thông minh, vì từ bàn của Tuyết Nhi tới bàn thằng bạn chỉ cách vài bước chân,tôi, Lý Hải Đào đã nghĩ ra một kế sách.
Đó là – lẩn vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh tôi rút ra một vạn tệ, miết theo tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/32659/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.