Tôi đã nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi có nên xuất hiện dưới nhà Tiểu Ngọc vào lúc 3 rưỡikhông, rốt cuộc tôi có nên cùng cô đến đưa Diệp Tử ra viện, tôiphải có biểu hiện thế nào khi đối diện với Diệp Tử.
Tiểu Ngọc quen biết với Trương Bác nữa, cô ta nhất định sẽ kể hết với Diệp Tử.
Tôi cũng chỉ là người bình thường, tôi chẳng chối từ việc congái thích tôi, trớ trêu thay người thích tôi và người tôi thíchkhông đội trời chung.
Lại phải nói thật, tôi có đôi phần lo sợ, chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với đôi mắt đẹp của Diệp Tử, lòng tôi ăn năn như đãlàm một việc tội lỗi. Chuyện tình cảm khó nói được ai đúngai sai, tôi biết Diệp Tử không hề yêu tôi, thậm chí em đã chọcnát tim tôi, nhưng…
2 giờ 50 phút, 3 giờ 5 phút, 3 giờ 10 phút…
Vào đúng 3 giờ 15 tôi tắt di động.
Tôi thà chọn lựa sự tháo chạy hơn là phải đối mặt với cái nhìn đầy sự trừng phạt.
***
Tôi chỉ hy vọng có cơ hội để Diệp Tử trực tiếp nghe tôi giảithích, nhưng một khi Tiểu Ngọc còn đó, sự việc chỉ càng thêmkhốn. Chỉ trong một đêm nhân sinh quan và nguyên tắc làm ngườicủa tôi đã thay đổi quá nhiều, 25 năm qua, lần đầu tiên tôi đãbội ước, và cũng lần đầu tiên, tôi đã bỏ trốn bạt mạng.
Chỉ vì một người con gái.
Một người làm tôi mụ mị, làm tôi tiến thoái lưỡng nan.
Đầu vẫn đau, có cách nào cho tôi ngủ được bây giờ? Chỉ cần ngủ thôi là không nghĩ ngợi gì nữa.
Tôi mở ngăn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/32658/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.