Ngày 13 tháng 7 năm 2001, cả nước tưng bừng, chúc mừng Bắc Kinh thắng cử đăng cai thế vận hội Olympics.
Hôm ấy tôi và Diệp Tử vui sướng như hai đứa trẻ con chạy xe dọc đườngTrường An, chúng tôi xoay cửa kính xuống, Diệp Tử thả bay bay chiếc khăn màu đỏ rực em đã có ý lấy ra từ tủ.
Đường Tràng An giăngđèn kết hoa, nườm nượp người, ai ai cũng hết sức phấn khởi, chúng tôihòa vào không khí vui tươi, mãi tới khuya mới trở về nhà.
Vừa về được một lúc Diệp Tử nhận được điện của Tiểu Vân, đang mơ màngvào giấc ngủ tôi bị em lay dậy, thông báo: “Anh ơi, dậy mau, bên TiểuVân có chuyện rồi!”
Tôi căng mắt cố tỉnh lại dậy mặc quần áo, chạy xe nhanh đến nhà Tiểu Vân.
Mọi thứ ngăn nắp trở nên tung tóe, cái gì đập được đã đập hết, cả tivi cũng đã đổ nhào xuống đất, có thể nói là mọi thứ hoàn toàn thay đổivà hỗn loạn.
Tôi đang nghĩ bụng, cách hai đứa này mừng Bắc Kinh thắng cử quả đặc biệt.
Trần Dương ngồi trên một chiếc va li to, cái kính gọng vàng đã chỏngchơ rơi vãi ở đâu đó, hai mắt hắn đỏ ngầu, Tiểu Vân vừa lôi tay hắn, vừa nói: “Anh đứng ra cho tôi!”
Trần Dương không cần biết chúng tôi có mặt hay không, van lơn: “Xin em đừng đi!”
Dào ôi, thì ra họ cãi vã.
Tục ngữ có câu: Thà dỡ bỏ mười ngôi chùa, còn hơn phá hoại một cuộc hôn nhân, mặc dù tôi và Diệp Tử không biết đầu đuôi nguyên cớ sự việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168585/quyen-5-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.