Trời vừa hửng sáng, tôi laolên nhà, vừa tra chìa khóa định mở cửa tôi giật mình run rẩy, lòng tôiđang thật sự sợ hãi phải nghe quyết định cuối cùng của Tiêu Lâm. Liệumột người đàn bà sắp làm cô dâu có thể buông tay dâng người đàn ông củamình cho kẻ khác?”
Tiêu Lâm hoàn toàn bất động trên sa-lông, căn phòng mờ mịt khói thuốc, bao thuốc lá tôi để lại Tiêu Lâm đã hút hết sạch.
Nghe tiếng tôi mở cửa, em không ngẩng đầu lên. Giọng em khản đặc,không nhìn tôi: “Hải Đào, em đã nghĩ cả đêm nay, em yêu anh, em khôngthể không có anh…”
Tim tôi nhói buốt: “Thế là hết, tù đày vô hạn rồi.”
Tiêu Lâm cắn chặt môi, dừng lại một chút, mới thở vào một hơi dài,chầm chậm nói: “NHƯNG…Diệp Tử cần anh hơn em, phải trả giá vì anh nhiềuhơn em. Trời xanh đã trao cho bọn anh cơ hội thành thân, Tiêu Lâm làmsao đủ nhẫn tâm phá hoại? Em tin lời anh nói, nếu chúng ta buộc phải kết hôn, anh sẽ làm một người chồng tốt. Nhưng thứ hạnh phúc cưỡng bức nàysẽ hành hạ cả ba chúng ta, nếu em lùi bước, đau đớn chỉ mình em chịuthôi, vì thế.” Tiêu Lâm không kiềm chế nổi, bật tiếng khóc, “Hải Đào ơi, em…em…rút, lui!”
Tôi bổ nhào về phía sa-lông, ôm lấy chân em cầu khẩn: “Lâm, món nợ ân tình này, Lý Hải Đào sẽ nhớ mãi!”
Tiêu Lâm đưa tay vuốt mái tóc tôi, nước mắt ngật bên trong: “Anh sairồi, tình yêu đâu phải món nợ, anh thân yêu, không phải thế đâu. Anh đãmang đến cho em những thời khắc yêu đương hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168584/quyen-4-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.