ạ tuần tháng 8, Tiêu Lâm xin nghỉ phép về Thạch Gia Trang tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn. Em điđược đến trưa thứ ba, tôi nhận được điện của Ức Đình.
Ức Đình ra lệnh: “Lý Hải Đào anh đến ngay đây, tôi có việc tìm anh!”
Tôi hỏi: “Bạn đang ở Bắc Kinh à?
“Nhiều lời! Không ở Bắc Kinh thì gọi cho anh làm cái gì?” Giọng nóichanh chua của Ức Đình xói vào màng nhĩ, “Ba rưỡi chiều nay, gặp nhau ởsố 77 Tam Lý Đồn!”(street bar ở BK)
“Muộn một chút, buổi chiều mình có hẹn người bàn chuyện.”
“Khốn, thế tôi không phải là người à? Ba rưỡi là ba rưỡi, anh không đến không phải thằng đàn ông!”
Ô, cái bà cô này, nói năng lợm giọng, nhưng dù sao trước đây ả cũng đã từng gửi tôi sáu tin khẩn cấp, tôi đành nhận lời gặp Ức Đình.
Không rõ chuyện gì…? Tôi rũ rũ đầu, cái tên ấy lại văng ra khỏi bộnão, em nói hay lắm, hai đường thẳng làm sao có giao điểm? Hay vì việcỨc Đình đã từng nhờ tôi? Tìm cho ả một tay giết người để đâm chết lãomặt trắng Cao Thiền?
Nếu là thế tôi phải trốn thật, cuộcđời tươi đẹp của tôi không thể bị cô này hủy hoại! Cho dù ả đã từng nhắn cho tôi sáu cái tin.
Ức Đình trông vẫn thế, ngẫm cũng lạ,là gái bán hoa bao nhiêu năm, ả vẫn cứ như gái tơ được cung phụng, thânngon còn nguyên thân ngon, da trắng còn nguyên da trắng.
Ức Đình mặc một chiếc áo trễ không thể trễ hơn màu vàng chóe, hơn nửa bộngực như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168573/quyen-4-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.