Đôi lúc tôi thật sự cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm chạp, ví như những ngày Diệp Tử về quê ăntết; đôi lúc thì lại quá nhanh, ví như bây giờ, cuộc sống không có gìthay đổi, tôi đi qua nó như một thói quen.
Tiêu Lâm vẫn gửi y nguyên đến tôi ánh mắt trong như làn nước mùa thu, khôngcòn cách nào khác được tôi đành đi ăn cùng hay nói chuyện gì đó (đươngnhiên trong lúc Diệp Tử đánh bài),ngày nào cô cũng ăn vận hài hòa sangtrọng, tóc uốn những lọn xoăn ngoan hiền như một em bé, mọi người trongcông ty đều nói Tiêu Lâm càng ngày càng xinh đẹp và quyến rũ.
Có hai lần tôi hỏi cô về việc du học, cô trả lời qua loa: “Đang tiến hành, đang tiến hành…”
Có lẽ tôi không nên từ chối Tiêu Lâm một cách lộ liễu? Nhưng con gái nhàngười ta còn chưa mở mồm nói thích tôi, tôi thì như mọi việc đã rồi,không khéo lại làm người khác nghĩ rằng tôi đang tưởng bở…
Cùng lúc, công việc rất thuận buồm xuôi gió, được nửa năm tôi đã lên chứcquản lý tiêu thụ máy fax và máy photocopy khu vực Bắc Kinh, với tôi đâylà việc tất yếu, vì mọi thành tích phản ánh đúng năng lực của tôi.
Giám đốc Vương tìm tôi bàn chuyện, hy vọng tôi tích cực hơn nữa, ông vỗ vỗ lên vai tôi dặn: “Còn trẻ, chàng trai, có tiền đồ!”
Lương hàng tháng của tôi dao động từ sáu nghìn đến sáu nghìn rưỡi tệ, lần nào lĩnh lương xong tôi cũng giao cả cho Diệp Tử, Diệp Tử khăng khăng không nhận, sau này dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168545/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.