Diệp Tử đi rồi, tôi dứt khoát dồn tâm sức cuốn vào công việc, đôi lúc rất muộn mới trở về nhà.
Khi đã thạo việc, tôi lập công trạng như vũ bão, nhiều lần họp trongban tôi được nêu tên biểu dương, giám đốc Vương bắt đầu để ý đến tôi.
Tối nào tôi cũng gọi điện cho Diệp Tử, nghe em khoe đi chơi ở ThượngHải rất vui, Thanh Thanh ngày nào cũng kè kè ở bên, đi mua sắm này đinhảy disco này, chơi bời say sưa.
Đôi lúc chúng tôi cũng rả rích đôi lời tình cảm, mỗi lần như thế tôi lại nhớ em cồn cào.
Một hôm tôi bận làm đến hơn 7 giờ tối, lúc ra mới để ý mọi người ởcông ty về gần hết rồi, tôi mông lung suy nghĩ không biết đi đâu ăn gì.
Cửa thang máy đang đóng, bỗng nghe thấy một giọng nói lảnh lót vang lên: “Xin đợi cho một chút được không?”
Tiêu Lâm vừa đụng mặt tôi đã chúm chím má lúm đồng tiền, chào: “Ô, sao anh cũng về muộn thế?”
“Ừ, phải làm gấp một báo biểu.”
“Không phải vội về ăn cơm chị dâu nấu à?”
"À…. không, cô ấy đi Thượng Hải rồi, nên…”
“Thảo nào! Thấy anh mấy hôm nay về muộn lắm, hóa ra là chị dâu đi Thượng Hải, không có ai nấu cơm rồi?”
“Đừng gọi chị dâu chị dâu làm gì, nghe cứ kỳ cục thế nào ấy….”
“Ôi, thế thì cùng đi ăn nhé! Em ở có mỗi mình, về nhà cũng chẳng có ai nấu.”
Tôi hồn nhiên gật đầu.
Chúng tôi đi ăn ở một tiệm ăn gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168544/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.