12h đêm, Diệp Tử gọi điện tới.
Thời gian dài qua tôi đã hình thành thói quen ngủ muộn, lúc Diệp Tử gọi đếntôi đang xem ti vi, xem đội bóng Trung Quốc đá thế nào mà khiến mọingười đều phẫn nộ.
Nói cho cùng, người hâm mộ bóng đá Trung Quốc hơi nhỏ mọn.
Vừa xem xong trận đấu đã la ó, la ó xong lại hối hận xanh tím ruột gan.
Giống như yêu một người mình không nên yêu, cứ thất bại hết lần này qua lầnkhác, vẫn quyết không lùi bước, mạnh mẽ chiến đấu đến cùng.
Tôi cũng là một kẻ nhỏ mọn.
Trong điện thoại Diệp Tử thông báo em cảm nặng hơn, họng đau, nếu tối naykhông uống thuốc sợ rằng mai sẽ sốt, nhưng muộn quá rồi không biết muathuốc ở đâu, ngỏ ý hỏi liệu tôi có thể mua thuốc mang đến nhà cho em.
Mang, không mang sao được? Đợi chúng mình có tiền, đừng nói vài ba cái hộpthuốc, chỉ cần Diệp Tử thích, anh có thể mua cả cái nhà máy chế thuốc.
“Mà anh cũng biết chìa khóa ở đâu rồi, nếu anh đến trước cứ vào thẳng nhàluôn, trời lạnh đừng đợi ở ngoài. Em ở đây cũng sắp xong rồi, khách đãthanh toán, chỉ đợi lấy tiền boa là về được.” Diệp Tử dặn.
Tôi gập điện thoại lại, nhanh chóng thay đồ, mua thuốc không có vấn đề gì,ngay dưới nhà tôi có một tiệm thuốc, nửa đêm vẫn mở cái cửa nhỏ, chuyênbán cho người cần dùng thuốc dùng bao gì đó.
Bố mẹ đã ngủ cả, tôi rón rén mở cửa, trộm nghĩ Diệp Tử thi thoảng bị ốm cũng hay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168537/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.