Tuy đưa đồ rồi mà cô bé vẫn còn đắn đo chưa đi thay. Nam Phong hiểu ra thì liền gọi điện thoại cho mẹ.
- Mẹ à, mẹ có bộ đồ nào ở nhà mà chưa mặc tới không? Cho bạn con..
- Là sao thế? Bạn con đang ở nhà mình? Là bạn gái? Ờ, mẹ phải về nhanh mới được.
- Không phải như mẹ nghĩ đâu..
- Con làm gì thì phải chịu trách nhiệm nhé, đàn ông chân chính mà chưa gì đã rối mù lắp bắp thế hả..
- Là bạn con, à bạn con bị ngã ở hồ bơi nhà Khánh Duy. Mẹ à? Con có thể tìm trong tủ đồ của mẹ không?
- Trời ơi! Con trai à, làm gì lại hấp tấp thế. Mẹ về gần nhà rồi đây. Hỏi xem bạn con mặc size gì? Mẹ ghé qua mua cho rồi về liền đây.
- Mẹ à. Mẹ mua cả quần áo nhỏ nữa.. cái đó.. cái đó.
- Mẹ biết rồi, mẹ cũng hình dung ra bạn con rồi, size M chắc chắn. Đợi mẹ vài phút.
Lý phu nhân nói rồi cúp máy, bên này Hạ Anh nhìn anh đầy khó hiểu. Đúng lúc Khánh Duy mở cửa chạy sang nhà anh sau khi đã thay xong quần áo, vừa hay cũng gặp bác dâu về đến cửa.
Cậu bé nhanh miệng chào, còn giúp bác đỡ lấy đồ đang sách nặng hai tay. Lý phu nhận đưa cậu hết đồ ăn bảo mang vào bếp, còn mình cầm túi sách và một túi giấy khác đi thẳng vào phòng khách.
Hạ Anh cũng được anh nói trước là mẹ anh về, còn có mua đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-toi-nguyen-mot-doi/2546152/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.