Quãng đường từ nhà nam Phong đến chỗ ở của Hạ Anh đi bằng xe riêng chỉ mất khoảng hai mươi phút. Suốt cả đoạn đường Hạ Anh đều im lặng nhìn xa xăm. Nam Phong cũng tập trung lái xe, tậm trạng thực ra khá ổn, dù sao hôm nay Hạ Anh cũng tâm sự với anh rất nhiều. Có lẽ cô bé sẽ không tránh mặt anh nữa, chỉ cần phải gỡ bỏ hiểu lầm mà cô nghĩ về anh là được. Thật lòng anh hối hận vì đã để mọi thứ đi xa đến khó nói một lời mà xong thế này. Bất chợt tâm trạng có hơi trùn xuống, lại như nghĩ đến điều khác mà nói với Hạ Anh.
- Em và Jess.. Còn liên lạc không? Em có muốn về đó thăm mẹ và em trai không? Lúc trước anh nghe Minh Anh nói cậu ấy cũng muốn đi một lần.
- Tụi em vốn không thể quay về như trước được, cũng không nên gượng ép, như thế này vẫn tốt hơn. Còn chuyện đến đó, em cũng đã nghĩ tới, khi hợp lí sẽ cùng anh Minh Anh đi một chuyến. Mẹ em chắc chắn rất mong chờ. Bà cũng không biết Minh Anh đã không còn giận nữa rồi. Bọn em cũng phải lớn chứ, suy nghĩ con nít mãi sao được.
- Vậy cũng đừng tránh mặt anh nữa..
- Em đâu có, trước sau gì cũng sẽ gặp thôi. Sao em lại phải tránh anh?
Nói đến đấy giọng Hạ Anh như radio sắp hết pin, có chút khó chịu nhưng lại cố tỏ ra bình thản.
- À, uhm..
Minh Anh cả ngày hôm nay hắt hơi liên tục, nghĩ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-toi-nguyen-mot-doi/2546150/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.