Cậu Kiên và Út về đến biệt thự cũng là đầu giờ chiều. Bà Thủy Tiên đã không còn ở đó. Cậu Kiên theo Út vào phòng Út rồi nói:
- Em nghỉ trưa đi, hôm nay không cần đi làm. Em cũng chuẩn bị tinh thần sáng mai quay lại Hà Nội làm thư ký của anh đi nhé!
Tình yêu quả là một phép màu làm con người ta trở nên dịu dàng hơn. Chỉ một quãng đường ngắn từ biển về thành phố mà cậu Kiên đã thay đổi cách xưng hô với Út.
Út ngường ngượng. Cô đã quen cách xưng hô cũ suốt bao nhiêu năm rồi. Giờ nghe cậu gọi cô là “em”, cô thấy không quen.
- Thôi, em nghỉ trưa một lúc rồi hai giờ đến công ty.
- Anh bảo em có nghe không Út?
Cậu Kiên bực mình lại quát lên. Út đứng hình. Vẫn là cậu chủ của cô đang quát cô mà thôi. Út mỉm cười âu yếm nhìn cậu. Giờ Út có thể dùng ánh mắt này để nhìn cậu, thật là kỳ tích mà trong mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
Út đặt mình xuống giường, nằm suy nghĩ miên man. Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, cô cũng không ngờ có ngày mình lại chống đối lại bà chủ như vậy, liệu cô có vô ơn quá không? Có tiếng xe hơi rời đi, chắc là cậu đến công ty. Út nghĩ ngợi một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ mơ màng.
- Cộc cộc cộc!
Lại có tiếng gõ cửa, Út giật thót mình tỉnh dậy. Cô ra mở cửa, bà chủ của cô đang đứng đó. Gương mặt bà vương nét tiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-theo-cau/2206697/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.