Út thơ thẩn nấu bữa tối chờ cậu Kiên về. Đồ ăn hôm qua cậu mua vẫn còn nhiều, Út không cần đi chợ nữa mà chỉ cần lôi đồ trong tủ lạnh ra chế biến.
Út nghe tiếng xe hơi tiến vào sân, mới có sáu giờ kém, cậu về sớm thật. Út chợt đỏ mặt, nhưng mừng vui thoáng chốc rồi Út lại muốn nghẹn ngào.
Có bàn tay ôm vòng Út từ phía sau, cậu Kiên cúi xuống áp má lên má Út. Cậu đang thực sự hạnh phúc, Út đã là của cậu, tình yêu sâu đậm bao năm của cậu giờ đang ở trong vòng tay cậu. Út yêu cậu, chấp nhận cậu. Cậu còn có mong muốn nào hơn?
Nhịp tim rộn ràng của cậu như truyền sang Út làm Út ngượng ngùng. Cậu đang ở đây, đang ôm Út trong tay nhưng sao cậu xa xôi quá, Út làm sao với tới?
Thấy Út trầm buồn, cậu Kiên cũng hơi lo lắng. Cậu xoay người Út lại phía cậu rồi hỏi han:
- Em sao thế, em bị đau ở đâu à?
Út đưa tay gạt giọt nước mắt nơi khóe mi đang chực trào ra rồi mỉm cười nhìn cậu:
- Nãy em thái hành bị cay mắt thôi cậu.
Cậu Kiên nhíu mày. Út có thật sự chấp nhận cậu không khi Út vẫn gọi cậu là “cậu”. Tình cảm của cậu dành cho Út như thế lẽ nào Út vẫn còn chê chưa đủ?
- Không gọi cậu nữa, nghe rõ chưa?
Út phì cười khi cậu áp hai tay lên má Út, mắt long lanh nhìn Út ép buộc.
- Thôi, em quen rồi cậu. Cậu xưng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-theo-cau/2206695/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.