Cậu Kiên lái xe đưa Út đi ăn.
Cậu cảm thấy không nên ở đó thêm nữa, những gì cần nói, cần làm trước mặt người nhà cậu, cậu cũng đã làm, hơn nữa, Út cũng sẽ không thoải mái trước những người còn xa lạ sau khi gặp phải chuyện bực mình như vừa rồi.
Út cũng đã bình tâm trở lại. Út quay sang nhìn cậu một hồi, rồi Út khẽ nói:
- Cảm ơn… anh Kiên.
Cậu Kiên đứng tim mất mấy giây. Cậu muốn hét lên vì xúc động, nhưng cậu vẫn tập trung nhìn đường. Cậu không nhìn Út mà chỉ nhàn nhạt nói:
- Em biết vậy là được. Đừng bao giờ xa anh, anh chỉ có yêu cầu vậy thôi.
- Em sẽ không xa anh.
- Hứa không?
- Em hứa.
- Anh không tin.
Út biết là cậu không dám tin Út, Út ngượng ngùng hỏi cậu
- Em… phải làm sao để anh tin?
- Mình kết hôn đi Út.
Kết hôn? Ý cậu là…
- Chúng ta đăng ký kết hôn. Tình hình Trịnh Đức hiện tại chưa cho phép một đám cưới, nhưng anh không muốn em rời bỏ anh thêm lần nữa.
Út gật đầu. Cậu Kiên khẽ nuốt nước bọt đánh ực.
Út chẳng có ai là người thân trên cõi đời này, nhưng… Út sắp có cậu, người thân duy nhất, người mà Út sẵn sàng làm tất cả miễn đó là điều người ấy muốn.
*****
Sau bữa trưa, cậu Kiên đưa Út về nhà.
Chị Nụ và chị Dịu mới từ quê lên. Hai chị là hai chị em họ, cuối tuần này nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-theo-cau/2206616/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.