San San tỉnh dậy lần nữa thì khung cảnh đã biến thành ở nhà. Khung cảnh thì thay đổi nhưng bố cô vẫn ở đó. Trông thấy cô hé mắt mơ màng, ông mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.
Mẹ cô vội vã nắm lấy tay cô áp lên mặt.
"San San, con sao rồi? Con thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không con?".
Ngay cả gương mặt ngay thẳng của bố cô cũng không được lãnh đạm như thường ngày nữa.
"Con... con có sao đâu...? Chỉ là bị sốt chút thôi mà, làm gì mà mọi người lo lắng thế?".
"Ôi, đứa con gái ngốc của tôi. Con đã mê man không tỉnh hơn ba ngày rồi!".
Ba ngày?! Lâu đến thế à?
San San cảm thấy như mình chỉ vừa mới mơ qua một đêm thôi. Một bàn tay vô cùng to lớn áp lên trán cô, khẽ vuốt.
"Không sao... Con không sao... Thế là ổn rồi...".
Giọng Lý Huyền Lịch có vẻ rất mệt mỏi. Bàn tay ông đặt lên trán cô nặng trịch, không có mấy sức lực. San San cảm nhận được có thứ gì đó trơn mát vô cùng, khiến cô nghịch ngợm kéo lấy tay ông ra xem xét.
Trên ngón cái của Lý Huyền Lịch chính là chiếc nhẫn ngọc bích mà Nhạc San trong giấc mơ của cô đã đẽo ra. San San nhăn mày.
Không thể nào!
Hiện tại cô còn có thể phân biệt được ngọc phỉ thuý và ngọc bích. Đó là chuyện không tưởng!
"Bố, chiếc nhẫn này của bố... là làm bằng ngọc gì vậy ạ?".
Lý Huyền Lịch thoáng trở nên đờ đẫn. San San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-nghin-nam/3566995/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.