Chập 1: 
Trường đại học kinh tế lúc nào cũng nhộn nhịp với hàng ngàn học sinh tụ tập về đây, người cười người nói, có cả tiếng la hét đuổi bắt nhau như là tụi học sinh lớp tiểu học; nhưng con người ấy vẫn thản nhiên như chốn không người. 
Cô bước vào lớp đến chỗ của mình mặc cho bất kì ai nhìn cô rồi xì xầm to nhỏ với nhau cũng không hề quan tâm. 
Đó chính là Hoàng Ly Ly. 
- Lyly... mình báo cho cậu một tin vui "chưa thấy người nhưng nghe giọng líu lo cô cũng biết đó là ai". 
- Thanh Trúc, có việc gì à... ngày nào mà cậu không có chuyện vui chứ "cô không thèm nhìn Thanh Trúc một cái tay vẫn lật lật cuốn sách tìm gì đó". 
- Ây... cậu thật là, cười với mình một cái có chết đâu "Thanh Trúc thở dài ngao ngán". 
Lúc này Lyly mới chịu nhìn Thanh Trúc một cái rồi dùng hai tay cô kéo miệng mình lên tạo thành nụ cười hề. 
Thanh Trúc thấy vậy bật cười đánh tay bạn một cái vì cô hiểu rõ tính nết kì quái của cô bạn mình mà. 
- Thế có tin gì vui kể mình nghe xem "Lyly lấy hai tay ngoáy ngoáy lỗ tai như chứng minh cô đang rửa tai nghe bạn mình nói". 
- Thật là... mình thấy chỉ có mỗi mình mình là chịu được cái tính này của cậu thôi à... 
- Vậy càng tốt vì mình không có ý định làm bạn với ai khác nữa "cô cười nhạt". 
- Được rồi không nói nữa... à mình đã tìm được việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-hanh-phuc/2391056/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.