Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn không? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy… Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng…
Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa...
Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, lăn xối xả như là chẳng điều gì có thể khiến em cầm lòng. Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống những li rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.
Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em… mà em vẫn cứ mãi cô đơn.
Em học thói quen gói ghém lòng em như thế từ bao giờ? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ…
Chua chát…
Tôi không muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng không phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy… Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều nhưng hình như tôi lại là loại người không biết nâng niu phụ nữ.
Phụ nữ cần được đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước…
Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?
Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-gan-anh-them-chut-nua/47037/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.