Tôi vốn nghĩ tình yêu là một cuộc rượt đuổi bất tận. Người này chạy và người kia cứ đuổi mãi.
Tôi quen một người đàn ông…
Anh ta có một cô người yêu.
Cô ấy chạy và anh ta đuổi theo.
Chấp nhận cái cách yêu chạy – đuổi.
Chấp nhận vì quá yêu hay vì một thời đã từng lầm lỗi.
Xưa nay, tôi vẫn nói, con gái thiệt thòi.
Nay, tôi nói thêm, làm người, thì ai cũng hay cái thói quen trả giá.
…
1. Ôsin
Đối với tôi, đôi mắt anh là một chiều sâu bất tận. Nhưng có lẽ đối với cô ấy – người anh yêu đến tận giờ phút này, đôi mắt anh chỉ chứa những đường cong uất hận mà thôi.
Anh nằm dài trên chiếc ghế sôfa, nhả khói.
Đàn ông khi không mặc gì nhả khói, luôn quyến rũ.
Đàn ông lấp ló trong bộ đồ ngủ, phì phèo thuốc lá, thì lại chả khêu gợi chút nào.
Anh là trường hợp thứ hai.
Tôi cặm cụi dọn đồ.
Tôi được trả tiền để làm việc đó.
Làm ôsin.
Part time.
Mỗi ngày bốn tiếng, dọn dẹp căn hộ 15m2.
Bé tẹo.
Nhạt nhẽo.
Luôn có một người đàn ông.
Giờ làm của tôi không cố định.
Tôi có thể đến khi nào tôi rảnh. Tôi có chìa khóa và ông chủ cũng không quá ép tôi về giờ giấc hay bất cứ một điều gì. Tôi còn đi học. Điều đó quan trọng. Anh ta rất hiểu.
Đa phần tôi đến vào buổi chiều. Vì tôi học sáng. Nhưng đôi lúc tôi tới dọn dẹp vào tối muộn và giặt ủi đồ.
An toàn tuyệt đối.
Anh ta không làm gì osin, kể cả một osin trẻ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-gan-anh-them-chut-nua/47036/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.