Lấy cơm xong, ba người các cô liền kiếm chỗ ngồi. Vừa hay đang có bàn ăn trống kia cho ba người các cô ngồi, chỗ ngồi đó vừa đẹp là ngay phía dưới quạt, có thể lúc ăn không lo nóng mà chảy mồ hôi.
Cố Ngọc Như đang bước đến và định ngồi xuống thì Tần Khải Long lại lấy tay cướp ngay cái ghế cô sắp đặt mông ngồi.
"Xin lỗi nhé, bàn này của bọn tôi rồi. Các cậu kiếm bàn khác đi vậy."
Cố Ngọc Như định lên tiếng thì Lạc Châu lúc này miệng nhanh nhảu lên tiếng trước: "Sao lại có thể cướp bàn của bọn tôi được chứ? Vốn dĩ là chúng tôi nhìn thấy trước mà, cũng sắp ngồi xuống luôn rồi."
"Cái gì mà các cậu nhìn thấy trước chứ? Là các cậu không ngồi xuống trước chúng tôi được, không phải sao?"
"Cậu..." Lạc Châu tức mà không nói được, sao lại có người vô liêm sĩ thế chứ, lại còn không thức thời mà cãi nhau với nữ sinh bọn cô.
Cố Ngọc Như lúc này mới lên tiếng, không muốn mọi chuyện ầm lên, nói với Lạc Châu: "Thôi vậy, chúng ta kiếm bàn khác đi."
Châu Hi Nhã nghe cô nói vậy liền đồng ý, đầu gật gật như giã gạo, rồi nhanh chóng kéo Lạc Châu đi.
Tần Khải Long cười cười nhìn ba người các cô đi kiếm bàn ăn khác.
Cao Hữu Phong và Vương Đại nãy giờ chứng kiến. Vương Đại nhìn quanh căn tin, cũng không còn bàn ăn nào trống, có trách thì trách học sinh giờ nghỉ trưa đến ăn quá đông, rồi lại nhìn về bàn mình liền lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-buoc-den-ben-anh/2817281/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.