Sau khi buổi sáng của ngày thứ hai trôi qua, Cố Ngọc Như cũng Lạc Châu và Châu Hi Nhã ra căn tin ăn trưa. Hôm nay thực đơn buổi trưa có thịt sườn rim, và đùi gà chiên xù.
Lấy xong phần cơm trưa, ba người các cô quen đường quen lối tìm đến cái bàn ăn để ngồi thưởng thức buổi trưa ngày hôm nay.
"Đói chết tớ mất." Lạc Châu than thở, ngồi ăn ngấu nghiến khay cơm của mình, không thấy dáng vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng của một cô gái.
"Châu Châu, cậu như thực thần nhập vào vậy." Châu Hi Nhã cười ha hả, chê cô bạn của mình.
Cố Ngọc Như đưa cho hai cô bạn của mình hai hộp sữa chua uống, cười khẽ, "Cho hai cậu này, các cậu vì mình mà xảy ra chuyện kia. Xin lỗi."
"Cố Ngọc Như! Nếu cậu xem hai đứa mình là bạn thì đừng có trưng cái vẻ mặt có lỗi đáng thương ấy. Chuyện này cậu không có lỗi. Mình cũng chỉ là thấy Tống Anh Lạc ngứa mắt nên mới vậy thôi." Lạc Châu hừ hừ khó chịu, nghĩ đến bản mặt õng à õng ẹo của Tống Anh Lạc là ăn cơm không ngon, mắc nghẹn ở họng.
"Đấy đấy, mắc nghẹn rồi, ăn từ từ thôi, không ai ăn hết của cậu đâu." Châu Hi Nhã đưa cốc nước vừa lấy được cho Lạc Châu uống, nói rồi là quay sang nói chuyện với cô: "Cậu không cần thấy có lỗi. Ăn cơm, ăn cơm."
"Cảm ơn các cậu."
Ba người cười đùa vui vẻ ăn cơm với nhau. Trong căn tin vẫn có những lời bàn tàn, không thể không truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-buoc-den-ben-anh/2817252/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.