Chương trước
Chương sau
“Nói gì thì nói, em cũng là em trai anh.”

Anh Đông nhấc mông rồi đi luôn, còn không quay đầu lại. Cánh cửa khép lại rồi có tiếng điện tử vang lên “Bíp”. Đến khi dòng điện tắt thì căn phòng chìm vào trong sự yên lặng tuyệt đối.

“Em… em giúp anh tắm nhé?” Đào Hoài Nam hỏi lại một lần nữa, lắp bắp bảo rằng, “Em giúp anh… lấy nước, em không.. động vào người anh đâu.”


Trì Sính ngồi bên mép giường, hai chân mở ra thành một tư thế ngồi hết sức tự nhiên, tay còn lại anh đặt lên đùi mình. Anh nhìn Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam đứng trước mặt thành thật nhìn anh, đợi câu trả lời từ phía anh.

Nhưng Trì Sính không trả lời, anh đứng dậy, tiến thẳng vào phòng vệ sinh.

Đào Hoài Nam đứng tại chỗ hai giây, nhất thời chưa lấy lại phản ứng, sau đó mới theo anh vào trong.

“Anh đợi em đã,” Đào Hoài Nam xoay người ra ngoài, “Anh buộc tạm tay cái đã, đừng để dính nước.”

Đào Hoài Nam nhặt cái túi nilon trước đó anh Đông ném đi, cậu dựng cây gậy trước cửa, tự mình sờ tường đi vào. Cậu đứng trước mặt Trì Sính, cúi đầu buộc tay cho Trì Sính. Tiếng nilon sột soạt khiến người nghe cảm thấy sốt ruột.

Trì Sính đang cởi trần, lúc này anh dùng tay còn lại để cởi quần ra, Đào Hoài Nam bất giác muốn đưa tay ra giúp anh cởi, nhưng Trì Sính đã tự cởi xong, anh ném quần ra ngoài.

Túi nilon được buộc rất chặt, Trì Sính đẩy Đào Hoài Nam ra ngoài bằng cánh tay kia, anh tự mình mở nước.

Dù rằng đã lùi ra ngoài hai bước, nhưng lúc nước xối xuống vẫn bắn ra ngoài một chút.



Thực ra một tay cũng không ảnh hưởng tới việc tắm rửa, Trì Sính không cần cậu giúp gì nhiều. Đào Hoài Nam cũng tự cảm thấy mình vô dụng, nhưng cậu lại không yên tâm ra ngoài, cậu sợ ngộ nhỡ Trì Sính gặp bất tiện. Hơn nữa.. cậu đã đứng ở đây rồi, lúc này mà ra ngoài thì hơi kỳ lạ, giống như cậu vào đây chỉ để buộc tay.

Đi vào với danh nghĩa giúp người ta tắm rửa, cuối cùng chỉ đứng nghe toàn bộ quá trình.

Lúc Trì Sính gội đầu, Đào Hoài Nam hỏi: “Em gội cho anh nhé?”

Trì Sính nói “Không cần,” Tóc anh vốn chẳng cần gội kỹ, cào vài cái là xong.

Đến khi thoa sữa tắm Đào Hoài Nam lại hỏi, “Em giúp nhé?”

“Không cần.” Trì Sính vẫn chỉ trả lời câu đó.

Thế là Đào Hoài Nam đứng dựa vào tường, cậu không dám duỗi tay ra lung tung, nghe tiếng nước bắn vào túi nilon sột soạt, Đào Hoài Nam chau mày than “Ôi”, nói rằng: “Anh.. đừng để tay dính nước.”

Trì Sính đã tắm xong, anh tắt nước.

Anh tự kéo lấy chiếc khăn mặt ở trên giá xuống, Đào Hoài Nam duỗi tay đưa khăn mặt qua, cậu nhẹ nhàng lau giọt nước còn dính trên cánh tay Trì Sính, sau đó lại cởi túi nilon ra.

“Dính nước không ạ?” Đào Hoài Nam hắng giọng, ngẩng đầu lên hỏi Trì Sính.

Đào Hoài Nam vừa mới dựa vào tường, gương mặt vẫn còn dính những bọt nước ban nãy bắn ra, chúng ánh lên lấp lánh dưới ánh đèn.

Cần cổ và gương mặt cậu hơi ửng lên, tuy rằng cậu cố gắng thể hiện như bình thường, sao cho bản thân tự nhiên nhất có thể.

Nhưng chiếc quần short mỏng tang mùa hè không thể che giấu bí mật của cậu.

Cậu biết rõ mình không thể giấu được Trì Sính, nên cũng không che giấu, cậu chỉ cố gắng xem nhẹ sự khác thường của bản thân, sao cho bầu không khí không trở nên khó xử.

Trì Sính cầm khăn tắm lau qua người, tiện thể lau cái đầu ngắn củn của mình.

Đào Hoài Nam sờ thử băng vải trên tay anh, không dính nước, chỉ hơi ẩm mà thôi.

Trì Sính lau xong tiện tay ném khăn tắm vào bồn rửa ở bên cạnh rồi sải bước ra ngoài. Đào Hoài Nam nắm chặt chiếc khăn đi theo sau. Trì Sính mặc quần lót xong rồi ngồi xuống, Đào Hoài Nam đứng kế bên anh, giúp anh lau khô đầu và cổ.

Trì Sính tắm xong thường quên việc lau khô cổ và lưng. Trước kia khi hai người còn tắm chung, Đào Hoài Nam lau cho mình xong sẽ tiện tay lau cổ và lưng cho anh.

Hai người đều im lặng, điện thoại của Trì Sính tíu tít âm báo tin nhắn mãi không thôi, anh cúi đầu xem, Đào Hoài Nam nhẹ nhàng giúp anh lau khô nước.

“Anh nhỏ à?” Đào Hoài Nam cất tiếng gọi anh.

Trì Sính không ngẩng đầu lên, ừ một tiếng trong cuống họng.

“Kết thúc chuyến đi anh định từ đây.. bay thẳng về Bắc Kinh à?” Đào Hoài Nam hỏi.

Trì Sính đang trả lời tin nhắn thuận miệng hỏi: “Sao hả?”

“Anh có về nhà không?” Đào Hoài Nam do dự cất tiếng hỏi, “Có… có thời gian không?”

Trì Sính nhấc mắt lên liếc nhìn qua cậu, Đào Hoài Nam lại bổ sung: “Nếu anh không bận thì… về nhà mấy ngày đi.”

Cậu do dự cất tiếng, bản thân cũng tự thấy mình đuối lý, không dám mở miệng hỏi.

Đào Hoài Nam biết rõ tính khí của Trì Sính, cậu cũng biết hậu quả khi nói những lời này, nhưng chuyến đi sắp kết thúc, nếu không nói thì không có cơ hội nữa.

Trì Sính hờ hững trả lời: “Bận.”

“Vậy… khi nào anh có thời gian rảnh?” Thực ra nước đã ráo từ lâu, nhưng Đào Hoài Nam vẫn tiếp tục lau khăn, giống như chưa lau xong, cậu hỏi tiếp: “Tết năm nay anh có về không…”

“Nói sau đi.” Dường như Trì Sính không muốn tiếp tục nói chuyện này, nghe giọng anh rất lạnh lùng, anh đứng dậy, tìm quần áo để mặc vào.

Đào Hoài Nam không thể lau được gì, cậu cũng không có lý do để tiếp tục ở lại nữa.

Nhưng cậu vẫn chưa nói hết, nếu lần này không nói thì thật sự không biết đến khi nào mới có cơ hội mở miệng, thành thử cậu vẫn đứng yên tại chỗ không đi đâu. Trì Sính nói. “Quay về ngủ đi.”

Đào Hoài Nam liếm môi, lại cất tiếng gọi “Anh nhỏ”.

Trì Sính đứng cách cậu ba bước, anh nhìn cậu: “Nói đi.”

Thực ra hôm nay Đào Hoài Nam nôn nóng qua đây, cậu lo cho đôi tay của Trì Sính, những lời muốn nói đều do kích động nhất thời mà ra chứ không hề được chuẩn bị từ trước, cũng không được nghĩ sẵn trong đầu. Cho nên lúc này cậu nói chuyện trong lòng nhấp nhổm không yên.

“Em vẫn chưa nói với anh một tiếng xin lỗi tử tế, có những lời em nên mà lại chưa nói ra.”

Vì không chuẩn bị chu đáo, đầu óc rối bời, nên cậu chỉ biết vào thẳng vấn đề, nói những lời cậu thực lòng muốn nói.

Cậu nhìn về phía Trì Sính, bảo rằng: “Trước đó để anh đi.. là lỗi của em.”

“Khi đó em quá cực đoan, chỉ đâm đầu vào ngõ cụt, muốn anh đi, ngoài để anh đi thì không nghĩ được gì khác.” Đôi tay Đào Hoài Nam giấu sau lưng vô thức nắm chặt lấy chiếc khăn, cậu nói từng câu từng câu, “Anh chăm sóc em từ nhỏ tới lớn, đối xử với em tốt như vậy, chăm sóc em suốt ngần ấy năm… nhưng cuối cùng giống như vì bị em đâm một dao, những năm tháng chúng ta bầu bạn bên nhau lại trở thành… một trò cười.”

“Em phá hỏng rất nhiều.. rất nhiều chuyện, em mất đi anh nhỏ, anh Đông cũng mất đi một người em.” Đôi mắt Đào Hoài Nam ửng lên, cậu vẫn cố gắng dằn để giọng mình nghe thật bình tĩnh, “Thực ra trong lòng anh Đông vẫn trách em, chỉ là thấy em đáng thương, thấy em quá yếu đuối. Xem ra càng đáng thương lại càng dễ được tha thứ hơn. Nhưng mà em… chưa từng tha thứ cho bản thân. Sự từ bỏ của em khiến mọi thứ trước kia mất đi giá trị, trở nên khó coi, lại thành thứ không đáng để nhắc tới nữa.”

Chiếc khăn bị Đào Hoài Nam siết chặt sắp chảy nước, nhịp thở của cậu trở nên khó nhọc, thực ra không phải cậu chưa từng nói những lời này. Cậu từng nói trong điện thoại câu ấy rất nhiều, rất nhiều lần, chỉ là chưa từng gửi đi.

Trì Sính lặng lẽ nghe cậu nói, anh mím chặt môi, ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng anh vẫn luôn dõi mắt nhìn theo cậu.

“Nếu không phải lần này em không biết trước anh sẽ tới, có lẽ em sẽ không theo cùng. Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh, không để anh cảm thấy phiền phức. Nhưng lòng người không đáy, gặp rồi thì không thể giữ như nguyên trạng.. em không thể kiềm chế được.”

Đào Hoài Nam dừng lại mấy giây, cậu hít sâu hai hơi rồi mới nói: “Em không biết nên nói sao, em nói rất lung tung, em chỉ muốn gửi lời xin lỗi nghiêm túc đến anh.”

“Anh nhỏ à em xin lỗi, em đã khiến anh phải đau lòng rồi.”

Có lẽ vẫn còn nhiều lời nên nói mà vẫn chưa được nói ra, nhưng Đào Hoài Nam quá rối bời, không thể nghĩ ra được.

Trì Sính lắng nghe hết những lời cậu nói, nhưng vẫn không trả lời. Sự im lặng của anh giống như đang đánh giá, anh dùng ánh mắt để dò xét giọng nói và vẻ mặt Đào Hoài Nam.

Cuối cùng Trì Sính cũng lên tiếng.

“Em còn nhớ khi đó anh đã nói gì không?” Trì Sính dựa vào bàn, hỏi cậu.

Đào Hoài Nam nói: “Em vẫn nhớ rõ những lời anh từng nói.”

“Anh nói đi rồi thì sẽ không quay lại nữa, cũng không bao giờ tha thứ.” Trì Sính nói.

Hàng mi Đào Hoài Nam run lên, cậu buông rèm mi nói: “Em vẫn nhớ, anh không cần tha…”

“Nhưng bỏ đi.” Trì Sính cắt ngang lời cậu, anh trầm giọng nói, “Giống như anh Đông nói, anh không thể không liên lạc với em mãi mãi, anh không thể vì một chuyện mà xoá bỏ quan hệ anh em bao năm qua.”

Ngón tay Trì Sính bám lên mép bàn cạo lớp gỗ trên bàn đi, anh nhìn Đào Hoài Nam và tiếp lời: “Nói gì thì nói, em là em trai anh.”

Đào Hoài Nam nói năng lộn xộn như vậy, nhưng Trì Sính vẫn hiểu được.

Ban nãy nói một tràng dài vẫn cố kìm nén không để mình rơi nước mắt, sợ không thể nói được, lúc này lại không kiềm chế được nữa, cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn nhà.

“Thế nên Đào Hoài Nam à,” Tay Trì Sính bị buộc một thời gian dài, lúc này hơi nóng lên, anh đưa mắt nhìn, tiếp tục nói, “Nếu em muốn nói chuyện này, anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em, sau này anh sẽ quay về nhà, em cũng không cần phải tránh né sợ anh cảm thấy phiền phức, anh nói bỏ đi là bỏ đi, chuyện qua rồi.”

Đào Hoài Nam vẫn lặng lẽ rơi nước mặt, cậu gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu lời anh nói.

“Về đi, ngủ sớm.” Trì Sính nói.

Đào Hoài Nam thưa “Vâng”, rồi chúc, “Anh nhỏ ngủ ngon nhé.”

Cậu cầm lấy cây gậy trắng, mới nãy cậu gác ở cửa toilet, nhưng bước đến nơi rồi mà sờ mãi không thấy, Trì Sính nhắc: “Tiến về phía trước hai bước.”

Đào Hoài Nam nghe lời anh nói, cậu nhặt cây gậy trắng lên.

Trước khi cửa mở ra, Trì Sính cất tiếng gọi “Đào Hoài Nam”.

Đào Hoài Nam quay đầu lại, khàn giọng đáp lời.

“Những lời anh vừa nói, với tiền đề em là em trai anh.” Trì Sính nhìn chòng chọc về phía cậu, anh nhấn mạnh, “Em là em trai thì anh mới tha thứ cho em.”

Đào Hoài Nam nhỏ giọng đáp “Vâng.”

“Em hy vọng anh có một cuộc sống tốt đẹp, có người yêu.” Trì Sính cười, “Cảm ơn em.”

Các bác sĩ về muộn bấy giờ cũng lục tục quay về, hành lang ầm ĩ hơn bình thường, cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng các bác sĩ chuyện trò với nhau.

“Nếu em đã muốn làm anh em,” Ánh mắt Trì Sính như muốn ghim Đào Hoài Nam lên tường, thực ra anh vẫn không thay đồi, dù rằng lúc này anh chỉ hơi nhướng mày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hung dữ của anh, “Thì đừng hở ra là có phản ứng với anh.”

Đào Hoài Nam ngừng thở, cậu bị anh bóc trần, loã lồ trong không khí.

“Đừng lén lút hôn anh, cũng đừng cương với anh.” Trì Sính nói, “Đừng làm như em rất yêu anh.”

Trì Sính lại bật cười, nghe như đang giễu cợt, và cũng như đang tự giễu bản thân: “Chẳng có đứa em trai nào lại như vậy, anh cũng không thể làm thằng anh như thế.”

Gương mặt Đào Hoài Nam đỏ ran lên, cậu nắm chặt cây gậy, chật vật đứng tại chỗ.

“Mấy hôm nay anh đợi xem em có thể nói gì, hôm nay nói ra được những lời này, được thôi, tốt lắm.” Trì Sính quay về ngồi trên giường, anh đặt tay lên đùi, tay kia xoa cổ tay còn lại.

“Nếu em muốn làm em trai, thì tuỳ em.” Trì Sính thu hồi đường nhìn, anh buông rèm mi, giọng nói lại bình thường như cũ, hờ hững bảo rằng, “Nếu trong lòng em còn ý đồ gì khác, thì coi như anh chưa nói những lời kia, anh không thể tha thứ cho em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.