“Anh cũng rất yêu các anh trai của anh.”
Đào Hoài Nam đuổi theo vội vàng nói hai tiếng “Ngủ ngon nhé”, Trì Sính đứng trước cửa nhìn cậu hồi lâu, như là đang đánh giá, và dường như đang nghĩ suy điều gì đó. Đào Hoài Nam không thể thấy được đường nhìn của anh, cũng không thể thấy được anh đang chau mày lại.
Khoảnh khắc an tĩnh chưa trả lời này khiến nửa phút tiếp theo trôi qua một cách khó khăn.
Đào Hoài Nam thử thăm dò hỏi: “…Sao vậy?”
Trì Sính vẫn dõi mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thăm thẳm, khoảnh khắc ấy dường như đường nhìn của anh trở nên hữu hình, đâm xuyên qua Đào Hoài Nam.
“Ngủ ngon nhé.” Cuối cùng Trì Sính vẫn trả lời cậu.
Đào Hoài Nam cử động ngón tay, bàn tay nắm lấy cây gậy trắng buông lỏng ra rồi lại siết chặt lại, cậu hắng giọng, bảo rằng: “Thế em về trước đây.. Anh nghỉ ngơi sớm nhé.”
Trì Sính khẽ đáp “Ừ”.
Thế rồi Đào Hoài Nam cất bước đi, gõ gậy “lộc cộc” rời khỏi tầm nhìn của Trì Sính. Cậu đi men theo bờ tường, cây gậy trắng thi thoảng lại gõ vào chân tường, mỗi lần gõ lại phát ra tiếng “cộc” lanh lảnh.
Hành trình chỉ còn lại ba ngày nữa, ba ngày sau mọi người lại quay trở về nơi của mình.
Nhóm Trì Sính đã phát hết các thiết bị trước đó chuẩn bị, hôm trước công ty lại khẩn cấp điều một xe tới. Đương nhiên công ty sẽ không phát miễn phí, toàn bộ quá trình lần này đều có quay phim theo cùng nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593197/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.