Chương trước
Chương sau
“Cậu buột miệng thốt lên “Ôi mạ ơi”, sau đó cả người rụt lại giống như một chú chim non”

Trì Sính đã bị kéo đi rồi, Đào Hoài Nam hé một khe cửa nhỏ, cửa cứ hé như vậy tới nửa đêm. Mãi đêm muộn Trì Sính mới quay trở về, lúc anh về Đào Hoài Nam đã ngủ rồi. Đào Hoài Nam giữ ngọn đèn ngủ trên đầu giường cho anh, để căn phòng vẫn có một chút ánh sáng.

Trên giường trải bộ ga gối mới thay, bộ trước đó đã bị mang đi rồi.


Đào Hoài Nam nằm ngay ngắn trên giường, rõ ràng hồi nhỏ tướng nằm chẳng ngoan tẹo nào, bây giờ lại chẳng mấy khi cựa quậy. Ánh đèn ngủ chiếu hiu hắt xuống gương mặt cậu, hàng mi đổ bóng dài lên gương mặt, rợp bóng lên đôi mắt, lên sống mũi, lặng lẽ mà dịu êm.

Trì Sính tắt đèn đi, căn phòng lại chìm vào bóng tối, trong đêm tối tĩnh mịch, cả căn phòng tối đen như mực chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai chàng trai.

Mấy năm qua cuộc sống của Trì Sính cũng không dễ dàng gì, nhìn mấy hôm nay anh bận rộn như vậy cũng có thể đoán được phần nào. Dường như họ bàn chuyện nghiên cứu từ sáng tới tối muộn, ban ngày thì quảng cáo thiết bị cho người khiếm thị, với những gia đình không có người trẻ ở nhà còn phải đích thân điều chỉnh cho họ. Tối đến quay về phòng khách sạn vẫn chẳng thể buông điện thoại và máy tính xuống, gần như không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

Từ nhỏ tới giờ anh vốn không nuông chiều bản thân, từ thời trung học đã bạt mạng học hành, sau này ra ngoài đi học lại không cho mình thời gian nghỉ ngơi. Dường như Trì Sính không bao giờ biết mệt mỏi, cũng không cảm thấy vất vả.

Buổi tối hôm ấy Đào Hoài Nam mới nói được nửa chừng thì bị cắt ngang, sau đó cậu không có cơ hội nhắc lại nữa. Còn rất nhiều lời muốn mượn bầu không khí và dòng cảm xúc khi đó để giãi bày, mất đi bầu không khí cũng đồng nghĩa mất đi cơ hội, lại càng khó nhắc tới hơn.

Anh Đông lén lút hỏi, Đào Hoài Nam cũng rất áy náy, rầu rĩ nói với anh trai: “Vẫn chưa được, em vẫn chưa dỗ được.”

“Sao vậy? Khổ ca không nghe lời em nói à? Hay em không biết lựa lời?” Đào Hiểu Đông cũng lấy làm khó hiểu.

“Không ạ,” Đào Hoài Nam cũng cảm thấy rất tiếc nuối, “Em đang định nói thì nhóm Phàm Quả tới, nhóm họ bận quá.”

Đào Hiểu Đông nghẹn lời, anh cũng hết cách rồi, anh cả đã nói tới mức ấy rồi mà không có tác dụng gì. Đào Hiểu Đông nhìn em trai mình mày chau mặt ủ, ngoài miệng chê hai cậu em cứng đầu nhưng cũng cảm thấy buồn cười, anh an ủi: “Nói sau vậy, không sao đâu.”

Đào Hoài Nam hỏi: “Bao giờ anh ấy về Bắc Kinh?”

Đào Hiểu Đông nói: “Tuần sau cơ, không vội.”

Đào Hoài Nam gật đầu, Đào Hiểu Đông nói với cậu: “Em phải nhanh trí hơn một chút.”

“Em ngốc quá,” Đào Hoài Nam tự trách bản thân, “Sao em không giống anh chút nào vậy nhỉ?”

Đào Hoài Nam tự trách mình ăn nói vụng về, cậu cũng ngốc thật đấy. Nhiều khi đối diện với Trì Sính cậu không biết biểu đạt bản thân thế nào, cứ do do dự dự, nhưng lúc nói nên lời lại không được trôi chảy, nghe hơi lúng túng chứ không được tự nhiên.

Tuy Trì Sính không quá thờ ơ với cậu, nhưng tuyệt đối không thể coi là thân thiết. Đào Hoài Nam gọi anh sẽ trả lời, hỏi gì thì anh đáp nấy, nhưng cũng chỉ có vậy chứ không nhiều hơn, anh hầu như không chủ động gọi cậu bao giờ.

Đã năm năm rồi họ không liên lạc với nhau, giữa họ có khoảng cách năm năm chắn giữa, lấp kín chẳng nhìn thấy được gì.

Ngày nào cũng vậy, mới sáng tinh mơ Trì Sính đã chuẩn bị đồ ra ngoài, đợi Đào Hoài Nam tỉnh giấc thì anh đã đi rồi. Ngày hôm ấy Đào Hoài Nam vừa tỉnh đã vội vàng sờ vào đồng hồ, cậu ngồi dậy nghiêng đầu trông về phía giường Trì Sính.

Cậu xỏ giày đi xuống đất, lặng lẽ tiến vào phòng vệ sinh. Đào Hoài Nam vừa đi vừa ngáp dài, trong lòng nghĩ lát nữa ra ngoài sẽ mua một ít bánh bao, hầu như mấy hôm nay sáng nào Trì Sính dậy cũng ăn bánh mì.

Ngày mai ngày kia họ sẽ rời nơi này đi tới vùng khác, theo lịch vốn là ngày mai đi, nhưng anh Thang nói ở đây khó lòng xong được, có lẽ phải ngày kia mới đi được.

Hôm qua cậu nghe y tá địa phương nói ở đây có một hàng bánh bao đã mở hơn ba mươi năm rồi, hàng này có món bánh bao thịt bò ngon lắm. Hôm nay không tới thì không có cơ hội nữa, Đào Hoài Nam định bụng qua đó đợi rồi mang hai nồi bánh về, anh nhỏ ngày nào cũng ăn bánh mì như vậy rõ là khô.

Đào Hoài Nam ngáp dài, cậu mơ màng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, đâm sầm vào người vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Đào Hoài Nam được một phen hú hồn, pha ngoài ý muốn này khiến lúc đó cậu hết sức hoảng loạn. Đây là phản ứng bản năng của người mù, dù rằng bây giờ cậu trưởng thành cũng như vậy.

Cậu buột miệng thốt lên “Ôi mạ ơi”, sau đó cả người rụt lại giống như một chú chim non, đôi mắt vẫn còn trợn tròn, còn đang thở hổn hẻn.

Trì Sính cũng giật mình, Đào Hoài Nam đi không thành tiếng, vì trời còn chưa sáng rõ nên anh không ngờ cậu lại dậy giờ này.

Mấy hôm nay Đào Hoài Nam vẫn rất câu nệ trước mặt Trì Sính, hành động cẩn trọng, dè dặt từng li từng tí một. Lần này bị dọa một phen hết hồn, dường như đây là lần thất thố nhất kể từ khi gặp lại Trì Sính đến giờ.

Cậu co rúm ró lại như một chú chim non rụt cánh ôm đầu, tuy chật vật nhưng cũng rất buồn cười, trông cậu lúc này chẳng khác nào một bạn nhỏ nhát gan.

“…Anh nhỏ ạ?” Đến khi Đào Hoài Nam hoàn hồn lại mới buông bàn tay vỗ ngực xuống, trái tim nhỏ vẫn còn đang đập bịch bịch liên hồi, giọng nói hơi run rẩy, cậu thử thăm dò: “Anh nhỏ đúng không ạ?”

Trì Sính đáp “ừ”, anh dựa vào bồn rửa tay, nhìn Đào Hoài Nam hỏi: “Anh gội đầu mở nước, em không nghe thấy à?”

“Em không chú ý…” Đào Hoài Nam hít sâu một hơi hòa hoãn lại, lúc này cậu cũng rất ngại ngùng, cậu vuốt lại mái tóc rối bời, cười rằng, “Em mải nghĩ lát nữa mua bánh bao, em.. chỉ nghĩ tới bánh bao.”

Có lẽ do một phen khiếp vía ban nãy đã dập tan những xoắn xuýt trong lòng Đào Hoài Nam, hoặc do trời còn chưa sáng rõ, ngày mới vẫn chưa chính thức bắt đầu, tóm lại bấy giờ Đào Hoài Nam buông lỏng hơn rất nhiều.

Đương nhiên không chỉ mình Đào Hoài Nam như vậy, Trì Sính cũng giống cậu.

Trì Sính ra ngoài, bỏ lại một câu “Chỉ biết có ăn”.

Đào Hoài Nam theo anh ra ngoài, cậu đứng trước cửa bảo: “Hôm nay anh đừng ăn bánh mì nữa, em mua bánh bao nhé?… Được không?”

Trì Sính cởi áo ra, thay một chiếc áo khác, bảo “Ừ”.

“Vậy anh đợi em,” Dường như Đào Hoài Nam vui hơn nhiều, cậu lại nhảy vào trong phòng tắm, “Lát nữa em đi mua”.

Trì Sính thay đồ rồi đi, trước khi mở cửa ra, Đào Hoài Nam vẫn còn đang lấy khăn lau tóc.

Đào Hoài Nam muốn nói “Tạm biệt anh nhỏ”, nhưng nghĩ tới lát nữa được gặp lại anh rồi thế là cậu lại thu lời về.

Nhưng không ngờ Trì Sính lại chủ động gọi “Đào Hoài Nam”.

Đào Hoài Nam hết sức ngạc nhiên, cậu đáp ngay tức thì: “Dạ!”

Cậu không biết Trì Sính muốn nói gì, nắm chặt khăn mặt trong tay, cũng không lau đầu nữa. Cậu đợi một lúc lâu, nhưng cuối cùng Trì Sính không nói gì cả.

Anh chỉ nói “Đi nhé” rồi mở cửa mà đi.

Mới sáng sớm ngày ra mà đã có bao điều bất ngờ, cậu tiếp tục lau đến khi mái tóc gần khô, sau đó thay đồ hí hửng đi mua bánh bao.

Đào Hoài Nam tơ tưởng tới hàng bánh bao kia từ hôm qua tới giờ, vì nó mà còn bắt chuyện với Trì Sính, dặn người ta đợi.

Nhưng mà mọi chuyện không diễn ra đúng như ý Đào Hoài Nam, dường như chẳng bao giờ cậu được suôn sẻ như ý. Ngày hôm đấy cửa hàng không mở cửa, Đào Hoài Nam đứng trước cửa đợi mãi mới được bác chủ siêu thị bên cạnh cho hay là cửa hàng không bán chủ nhật.

“Dạ…” Thoạt tiên Đào Hoài Nam gật đầu, sau đó hỏi lại, “Hôm nay không mở cửa, đúng không ạ?”

“Ừ, cuối tuần lão Trương chơi với cháu,” Ông chủ siêu thị nói với Đào Hoài Nam, “Người nơi khác tới à? Mai cháu tới sớm là mua được!”

Đào Hoài Nam nói “Cảm ơn chú” với ông chủ, cậu đứng bần thần tại chỗ nửa phút, trong lòng không khỏi cảm thấy không cam lòng.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, một lúc sau Đào Hoài Nam lại hỏi ông chủ siêu thị xem ở đây có cửa hiệu bánh bao nào ngon, ông chủ chỉ cho cậu hai địa điểm, Đào Hoài Nam tìm trên bản đồ rồi đeo tai nghe đi.

Nhưng đã xui thì xui tới bến, cửa tiệm kia chỉ còn hai chiếc bánh bao thịt, còn lại là bánh bao chay. Trì Sính không thích ăn bánh bao chay, anh nói mùi vị rất kì quái. Đào Hoài Nam lấy nốt hai chiếc bánh bao thịt kia, và mua rất nhiều bánh bao chay, bánh nướng và bánh quẩy, ngoài ra chỉ mua một phần cháo, sợ mình xách nhiều sẽ bị đổ.

Cậu xách hai túi bữa sáng to đùng, phía anh Đông một túi, phía Trì Sính một túi.

Phàm Quả thấy cậu thì niềm nở gọi “Anh nhỏ”, cậu hưng phấn nhảy về phía anh, xách lấy một túi đồ trong tay anh. Trì Sính và Quánh Nhất Minh đang bận rộn, không thể đi ra được.

“Em đói meo từ tối qua rồi!” Phàm Quả mở túi ra, trùm túi nilon lên tay, lập tức lấy một cái bánh nướng ra ăn một miếng, “Em ăn cháo được không ạ?”

Đào Hoài Nam nhìn cậu, nói được.

Phàm Quả mở nắp ra ngồi bên cạnh húp xì xụp, bảo rằng, “Em không thích ăn cháo mặn, cháo thì phải ngọt chứ, có mỗi anh Trì thích. Nhưng mà giờ ảnh cũng không ăn nữa, chê phiền, lãng phí thời gian.”

Dường như cậu ấy nhiều chuyện nói mãi không hết, mới sáng ngày ra đã không dứt lời.

“Ăn cũng không chặn miệng lại được.” Quách Nhất Minh ngồi bên cạnh nói.

Phàm Quả kêu “Này”, sau đó ngồi bên cạnh vừa ăn bánh vừa húp cháo xì xụp.

Trong phòng còn những hỗ trợ viên khác, mọi người chia bữa sáng cho nhau, Đào Hoài Nam không thấy họ lấy cái gì, không biết còn lại bao nhiêu, còn nữa hay không.

Lượng ăn của Trì Sính không ít, Đào Hoài Nam thầm than trong lòng mọi người đừng lấy nhiều quá nhaaaa.

Tiệm bánh bao đau đáu trong lòng từ sáng tinh mơ thì không bán, phải đi hai cây số mua thì tiệm lại hết rồi, vất vả xách cháo về lại bị Phàm Quả ăn mất, lúc này Đào Hoài Nam đứng mà tâm nguội như tro.

Kế hoạch mua bánh sáng sớm đổ bể mất tiêu, gì vậy trời.

Quách Nhất Minh và Trì Sính đi tới, Đào Hoài Nam đứng sát chân tường như đang bị phạt.

“Hoài Nam ăn chưa?” Quách Nhất Minh hỏi cậu.

Đào Hoài Nam chẳng có tâm trạng ăn, cậu đáp qua loa rằng đã ăn rồi.

“Bánh nướng ngon lắm mà hết mất rồi.” Lúc này Phàm Quả đã ăn xong, cậu lau miệng bảo, “Hai anh ăn quẩy đi.”

“Bọn anh ăn gì cũng được,” Quách Nhất Minh nói, “Bọn anh không kén.”

Đào Hoài Nam lấy hai chiếc bánh bao trong túi ra dúi vào trong tay Trì Sính, đầu ngón tay hai người chạm nhau, Đào Hoài Nam vội vàng rụt tay về. Trì Sính cúi đầu nhìn, trong tay là hai chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi.

“Ái chà!” Phàm Quả phì cười, “Đây là đãi ngộ dành cho anh trai ruột hả? Anh còn giấu giấu giếm giếm, anh nhỏ à anh cũng tâm cơ ghê!”

Đào Hoài Nam cười trừ chứ không nói gì, trong lòng nghĩ nếu anh đây không tâm cơ thì mất công lặn lộn từ sáng làm gì, không tâm cơ thì anh nhỏ nhà anh ăn gì đây!

Đã lâu rồi Đào Hoài Nam không diễn thoại nội tâm nhiều như vậy, không biết hôm ấy làm sao mà tiếng lòng nhiều dữ dội. Cậu đổ tại mới sáng ngày ra đã bị dọa một vố, dọa xong cả ngày không được bình thường.

Phàm Quả hỏi bánh bao nhân gì vậy, không đợi cậu ta hỏi tới câu thứ hai thì anh đã ngoặm mất tiêu. Anh ăn rất nhanh, đây đã thành thói quen rồi.

Nhưng hai chiếc bánh bao nào đủ với sức ăn của Trì Sính, Đào Hoài Nam đứng kế bên anh nhỏ giọng hỏi: “Em đi lấy bánh mì cho anh nhé?”

Trì Sính nói “Không cần”.

Có người ở bên ngoài khuân đồ đi tới, đường nhìn bị cản trở nên không nhìn thấy có người đứng ở đây, suýt chút nữa anh ta đụng vào Đào Hoài Nam. Trì Sính duỗi tay ra kéo tay áo cậu về phía trước, Đào Hoài Nam dịch hai bước, tránh sau lưng người khuân đồ kia.

Trì Sính ăn hết hai chiếc bánh bao, tay vẫn còn dính dầu mỡ, anh vừa ăn vừa quay lại làm việc.

Bệnh viện có đồ ăn sáng, phía khách sạn cũng có, chỉ là đồ ăn không ngon. Sau đó Đào Hoài Nam lại cuốc bộ đi tới nhà ăn của bệnh viện ăn bữa sáng bù, nhưng chẳng có mùi vị gì cả.

Buổi sáng Đào Hoài Nam giấu hai chiếc bánh bao trong túi, quần áo ám mùi mãi không tản đi. Trước giờ Đào Hoài Nam không thích trên người bám mùi đồ ăn, bây giờ lại cảm thấy không thành vấn đề.

Phan Tiểu Trác tìm cậu trên wechat, hỏi khi nào thì cậu về.

Đào Hoài Nam gửi tin nhắn thoại qua: “Mấy hôm nữa tớ mới về, tớ gặp anh nhỏ của tớ đấy!!”

Phan Tiểu Trác: !!!

Phan Tiểu Trác: Anh nhỏ nào cơ? Trì Sính á?

Đào Hoài Nam: “Tớ còn anh nhỏ nào nữa?!”

Phan Tiểu Trác cũng lập tức gửi tin nhắn thoại cho cậu: “Thật hay đùa vậy? Cậu đi với anh Đông cơ mà?”

Đào Hoài Nam nói: “Ừ, anh nhỏ cũng tới nữa!”

Có thể nói mấy năm qua, Phan Tiểu Trác là người hiểu Đào Hoài Nam nhất, cho nên bây giờ nghe Đào Hoài Nam nói gặp anh nhỏ cậu ta mới ngạc nhiên như vậy, cũng cảm thấy kích động thay cho Đào Hoài Nam.

Phan Tiểu Trác: “Anh ấy có người yêu chưa? Cậu đã hỏi chưa Hoài Nam?”

Đào Hoài Nam: “Tớ không biết, tớ nói còn chẳng dám nói, sao dám hỏi chuyện này chứ?”

Phan Tiểu Trác lại hỏi: “Anh ấy thay đổi nhiều không?”

Đào Hoài Nam tỉ mỉ suy ngẫm rồi mới trả lời: “Chắc là nhiều lắm, thay đổi tốt hơn. Nhưng đối với tớ mà nói thì không có nhiều thay đổi, anh ấy vẫn là anh ấy, tại tớ không được khách quan!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.