Chương trước
Chương sau
“Đừng trưởng thành nữa!”

Vốn dĩ đã nói xong những lời cần nói, Đào Hoài Nam định bụng quay về phòng mình ngủ.

Nhưng câu nói của Trì Sính quá châm chọc người nghe, khiến Đào Hoài Nam đứng chết trân tại chỗ.


“Em nói những lời này là để bảo vệ cậu ta?” Đào Hoài Nam không thể tin trông về phía Trì Sính, “Anh thực sự cảm thấy như vậy à?”

Trì Sính đứng trong bóng đêm trầm mặc nhìn Đào Hoài Nam đau đáu, dưới ánh nhìn của anh, nhịp thở của Đào Hoài Nam mỗi lúc một thêm nặng nề. Dằn lòng bao nhiêu ngày như vậy, Đào Hoài Nam biết Trì Sính giận mình, đến nỗi thở mạnh cũng không dám, nhưng bao nhiêu tâm tình chất chứa bị một câu nói của Trì Sính đâm vào, thủng một lỗ nhỏ.

Cậu quay trở lại, mãi đến khi chân đụng vào người Trì Sính, giọng nói không còn nhỏ nhẹ như ban nãy nữa: “Anh giận em, em đã khó chịu chết đi được rồi, em còn tâm tư bảo vệ người khác à?”

Đào Hoài Nam chỉ tay lên trái tim mình, cúi đầu nói với Trì Sính: “Ngày nào em cũng cảm thấy nghẹn ở nơi này, tối đến ngủ không được, ban ngày cũng chỉ nghĩ mấy chuyện này…”

Đào Hoài Nam hít sâu một hơi, ngón tay cũng khe khẽ run lên, giọng nói không giấu nổi những tiếng run rẩy: “Em là kẻ yếu ớt, em là đồ bỏ đi, em không bảo vệ ai được…”

Đào Hoài Nam phải dừng lại một chút mới có thể nói nốt lời chưa xong, cậu bướng bỉnh cúi đầu về phía Trì Sính, thực ra cậu không biết phương hướng của mình không chính xác, chỗ đứng bị lệch rồi. Người mù là như vậy, cho rằng đang hướng về phía người nhìn thấy, nhưng thực tế trước mặt là khoảng không, cậu điều chỉnh nhịp thở rồi mới nói: “Nếu em cũng có thể như anh, em cũng có thể bảo vệ được người khác, em cũng chỉ hy vọng có thể bảo vệ anh và anh Đông… nhưng em không làm được, các anh mới là chỗ dựa của em.”

Dần dà cậu không kiềm chế được âm lượng, cửa phòng anh Đông lại không khóa, bấy giờ Đào Hoài Nam không nghĩ được gì cả. Cậu và Trì Sính đã duy trì trạng thái giằng co này trong suốt nhiều ngày như vậy, cảm giác ngột ngạt và khó chịu sắp đè ép tới giới hạn của Đào Hoài Nam rồi.

Trì Sính duỗi tay về phía cậu, đầu ngón tay Đào Hoài Nam lạnh toát, Đào Hoài Nam rụt tay về.

“Đủ rồi.” Trì Sính cất tiếng, anh lại duỗi tay ra, “Không nói nữa.”

Đào Hoài Nam vẫn tiếp tục rụt tay lại, thuận thế giơ tay chùi thật mạnh lên đôi mắt, lực mạnh đến nỗi vừa nhìn đã biết mắt sẽ bị quệt đỏ au, “Sao em có thể bảo vệ người khác trước mặt anh.. Đối đầu với anh vì người khác, anh không đau lòng à?”

Lần này Trì Sính dùng lực nắm lấy cậu, Đào Hoài Nam không giãy ra được.

Không biết câu nói ấy chạm vào nơi nào trong lòng Trì Sính, Trì Sính bóp lấy bàn tay Đào Hoài Nam, nhìn chòng chọc cậu hỏi: “Em còn biết đau lòng à?”

“Sao em lại không biết?” Đào Hoài Nam thở hắt, lồng ngực phập phồng mạnh, bàn tay còn hướng về phía trước đẩy Trì Sính đi, “Em đâu phải người không biết suy nghĩ mà không biết?”

Nói thêm nữa anh Đông sẽ tỉnh giấc, nhưng bây giờ Đào Hoài Nam không để ý gì nữa, cả người cậu run lên: “Anh tưởng em muốn chắc? Em không muốn trưởng thành một chút nào cả, bây giờ vừa nghĩ tới việc tiếp tục trưởng thành là em lại sợ, như hồi nhỏ tốt biết bao nhiêu.”

“Trưởng thành rồi không thể chuyện gì cũng tùy hứng được nữa,” Đào Hoài Nam lại chùi mạnh đôi mắt, lấy chính mình ra để trút giận, “Anh tưởng em muốn chắc?”

Hiếm khi Đào Hoài Nam to tiếng cãi cọ như bây giờ, bình thường giữa hai người chủ yếu là Trì Sính tức giận, còn cậu ở bên cạnh không dám nói tiếng nào. Hôm nay Đào Hoài Nam xù gai nhọn, có phần mất khống chế cảm xúc.

“Em muốn nhắm mắt lại giống như hồi bé, mặc kệ tất cả mà bám lấy anh, nhưng trưởng thành rồi ngay cả…”

“Ủa sao vậy?” Giọng anh Đông từ trong phòng vọng ra, cuối cùng vẫn đánh thức anh dậy.

Đào Hiểu Đông xỏ dép đi ra ngoài: “Hai đứa cãi cọ gì thế?”

Đào Hoài Nam cứng cổ không chịu nói, Trì Sính thì bảo rằng “Không có gì”.

“Dạo này hai đứa cứ hờn dỗi như vậy,” Đào Hiểu Đông bật đèn lên, “Nửa đêm nửa hôm còn cãi nhau à?”

Trì Sính bị ánh đèn đột ngột rọi vào, khẽ nheo mắt lại, Đào Hoài Nam thì không nhạy cảm với chút ánh sáng yếu ớt kia như vậy, không hề chớp mắt lấy một cái. Ánh đèn soi chiếu rõ cậu, trên mặt vẫn còn những giọt nước to như giọt trân châu chưa lau đi, trượt dài xuống sườn mặt, xung quanh hốc mắt đỏ au, một phần do kích động mà ra, một phần do ban nãy dùng lực lau mạnh, dưới ánh đèn lạnh lẽo, làn da trắng trẻo bấy giờ trông nhếch nhác đáng thương.

“Em cáu kỉnh gì vậy?” Đào Hiểu Đông xoa đầu em trai, lau đi giọt nước mắt trên gương mặt em, “Nửa đêm không ngủ được lại ra đây giận anh nhỏ của em à?”

Trì Sính vẫn nắm chặt cổ tay cậu, Đào Hoài Nam mím môi không nói lời nào.

Đào Hiểu Đông muốn tách hai đứa ra, anh kéo lấy Đào Hoài Nam: “Có chuyện gì để mai hẵng nói.”

Đào Hoài Nam vừa đanh mặt bướng bỉnh không nói tiếng nào, rõ ràng vẫn còn đang thở hổn hển, vừa không chịu giãy khỏi tay Trì Sính, không theo anh Đông.

“Không sao đâu anh,” Trì Sính nhẹ nhàng buông lỏng cổ tay Đào Hoài Nam, trở tay chuyển sang nắm lấy tay cậu, Đào Hoài Nam lặng lẽ nắm lấy tay anh, Trì Sính nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cậu, nói với Đào Hiểu Đông, “Anh quay về ngủ tiếp đi.”

“Bình thường không thấy hai đứa cãi cọ, đến khi có chuyện còn làm um lên.” Đào Hiểu Đông liếc mắt nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, không nhìn kỹ, chỉ nói, “Không thì một đứa qua ngủ với anh, đừng quay về lại cãi cọ, ngày mai không đi học được.”

Nếu có đi cũng chỉ có Đào Hoài Nam đi, Đào Hoài Nam lắc đầu nói: “Thôi ạ.”

Đào Hoài Nam giống như một quả bóng nhỏ bị xì hơi, bị anh trai bịt lại, anh đứng trước mặt vài phút, không còn tâm tình gì nữa.

Đào Hoài Nam bị Trì Sính kéo về phòng, im lặng không nói gì cả.

Ban nãy dưới ánh đèn đôi mắt đỏ au lên, tay áo ngủ chà mạnh lên đôi mắt, lúc này vẫn còn hơi đau. Đào Hoài Nam giơ tay lên muốn lau, Trì Sính cản lại, không cho cậu lau nữa.

Vừa mất khống chế trút cơn giận không lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, bấy giờ Đào Hoài Nam đối diện với Trì Sính vẫn còn hơi cự nự, không thể nói rõ còn chưa nguôi cơn giận hay là kích động qua đi cảm thấy ngại ngùng.

Trì Sính đóng cửa lại, Đào Hoài Nam ngồi xuống mép giường, Trì Sính đứng dậy hỏi cậu, giọng nói không còn lạnh lùng như trước nữa: “Trưởng thành rồi ngay cả cái gì?”

Đào Hoài Nam không hiểu rõ, bất giác ngẩng đầu lên, há miệng ra.

Đến khi phản ứng được lại lặng lẽ khép miệng vào, cậu cúi đầu xuống, cần cổ lộ ra đường cung yếu ớt.

Trì Sính vẫn đứng trước mặt đợi cậu lên tiếng, qua hồi lâu Đào Hoài Nam mới nhỏ giọng nói: “Ngay cả anh là.. cún con của em, cũng không dám nói nữa.”

Trì Sính trầm mặc lâu thật lâu, Đào Hoài Nam nói rồi cũng không dám phát ra âm thanh nào khác, thời gian dần trôi, căn phòng lại yên tĩnh như đã từng.

Sau đó Trì Sính ngồi xổm xuống, đặt tay lên mu bàn tay Đào Hoài Nam đang chống xuống mép giường.

“Anh từng nói không cần em lớn lên,” Trì Sính quỳ một chân xuống đất, ngồi xổm trước mặt Đào Hoài Nam, từ tốn nói với cậu: “Không cần em phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Ngón tay Đào Hoài Nam khẽ run lên, sau đó lắc đầu với biên độ rất nhẹ.

“Anh không thích em đẩy anh ra, vì chuyện này hay vì chuyện nào khác đều không được.” Lúc Trì Sính nói trong giọng mang theo sự kiên quyết, là ngữ điệu không cho phép cự tuyệt, “Không được.”

Lúc anh nói “Không được” thậm chí nghe còn hơi hung dữ, nhưng Đào Hoài Nam không hề cảm thấy sợ hãi.

“Em có nhận ra không, Đào Hoài Nam?” Trì Sính xoa mặt cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non nớt, “Em càng ngày càng biết cách nói gì khiến anh đau.”

Đào Hoài Nam run lên, câu nói của anh khiến cậu sượng người.

“Em nói em sợ anh giận nhất, thực ra em không hề sợ,” Thực ra những khi Trì Sính nhỏ giọng nói chuyện nghe rất dịu dàng, bây giờ anh cũng ôn hòa như vậy, bình thản lên tiếng không hề mang theo giọng điệu cộc cằn, nhưng từng câu từng chữ khiến Đào Hoài Nam run rẩy.

“Em càng ngày càng biết cách làm thế nào để xử lý anh, em cố ý ngã để mình bị thương, cố ý nói với anh em trưởng thành rồi, em đâm dao vào người anh càng ngày càng tàn nhẫn hơn. Như lần này em để anh giận, nhưng em biết rõ anh có giận cũng không là gì.”

Trì Sính buông tay, một lần nữa đặt tay lên mu bàn tay của cậu, giọng nói trở nên dịu dàng và ôn hòa hơn nhiều: “Em trưởng thành rồi biết được nhiều thứ hơn, sau này em lại càng hiểu rõ hơn nữa, sau đó sẽ lại làm những chuyện em cảm thấy đúng. Em biết nên làm gì để đối phó với anh, biết hạ mũi dao kia vào đâu là chuẩn xác nhất.”

Giọt nước mắt Đào Hoài Nam rơi xuống đầu gối, bỏng như thiêu như đốt.

Câu nói của Trì Sính tựa như một đốm lửa, thiêu trái tim cậu thành hố lửa bỏng rát.

Tiếng than “Đau” của Trì Sính khiến Đào Hoài Nam hoảng loạn, cậu sờ lên gương mặt Trì Sính, sờ lên đôi mắt và đôi môi anh. Cậu muốn nói “Em xin lỗi”, muốn an ủi anh “Đừng đau nữa”.

“Đừng lớn lên nữa,” Trì Sính nhẹ nhàng đặt môi hôn lên lòng bàn tay Đào Hoài Nam, nhỏ giọng nỉ non, “Bé con à.”

Mấy giọt nước mắt ban nãy Đào Hoài Nam rơi khi ở trong phòng khách cự cãi với Trì Sính là những giọt nước mắt tuôn trào khi cảm xúc vỡ òa. Bấy giờ không sao nén lại được, trái tim đau thắt như bị người ta siết lấy.

“Anh đừng đau,” Đào Hoài Nam cọ mắt lên bờ vai anh, “Anh đừng đau.. em sai rồi, tại em sai rồi.”

Trì Sính trở tay ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tơ, Đào Hoài Nam hôn lên cổ Trì Sính, dè dặt và hết mực chân thành, “Anh nói những lời này em đau lòng lắm.. anh à em xin lỗi.”

Mạch đập của Trì Sính xuyên qua lớp áo mỏng manh chạm tới đôi môi Đào Hoài Nam, nhịp đập có quy luật mang lại cảm giác an toàn giống như nhịp tim. Đào Hoài Nam mân mê hôn lên đó, run giọng nói: “Em sẽ không như vậy nữa.”

Đêm hôm ấy Đào Hoài Nam cuộn mình trong lòng Trì Sính, ôm thật chặt lấy anh.

Cậu vùi mặt vào người Trì Sính, để nhiệt độ cơ thể mình hòa chung cùng Trì Sính, thấm đượm mùi hương trên người anh.

Thi thoảng Trì Sính lại vỗ về lưng cậu, Đào Hoài Nam khóc thút thít, dựa vào người Trì Sính sụt sùi.

Lớn từng này rồi mà khóc xong như một đứa trẻ, mỗi lần khóc xong lại sụt sùi một lúc lâu, khóc xong qua hồi lâu vẫn chưa thở đều được.

“Còn khóc à?” Trì Sính ngửa cổ về phía sau, muốn nhìn gương mặt cậu.

Căn phòng không bật đèn, ánh trăng mờ chẳng thể soi tỏ đôi mắt, Trì Sính duỗi tay ra sờ, Đào Hoài Nam nắm lấy bàn tay anh đặt lên trái tim mình, khàn giọng nói: “Em không còn khóc nữa.”

“Không khóc nữa còn sụt sùi cái gì?” Trì Sính hỏi.

“Mới khóc xong phải sụt sùi một lúc.” Đào Hoài Nam hít mũi, “Không phải giả vờ khóc.”

“Em đừng giả vờ, khóc thật thôi đã đủ mệt rồi.” Trì Sính gập ngón tay xoa nhẹ bên khóe mắt cậu, “Còn đau không?”

“Hơi hơi.” Đào Hoài Nam lại vùi mặt vào người Trì Sính, đầu óc trống rỗng không biết nghĩ đi đâu, vùi mặt vào người anh nói, “Em không bảo vệ Quý Nam thật mà.”

Trì Sính “ừ” một tiếng, giống như hơi mất kiên nhẫn, “Biết rồi.”

Giằng co một hồi lâu, bây giờ đã qua nửa đêm, cả đêm hầu như chẳng ngủ được một giấc yên lành.

Trong lòng Đào Hoài Nam trĩu nặng tâm sự không sao ngủ được, cậu vẫn luôn nghĩ tới những lời Trì Sính vừa nói, những câu nói ấy xoay vần trong não cậu, Đào Hoài Nam không gạt ra được.

Trì Sính cũng không ngủ, nhưng anh cũng không nói gì thêm.

Họ ôm lấy nhau như rất nhiều đêm trước, lắng nghe nhịp đập của đối phương, đến khi ông trăng trên cao dần thu mình, đến khi ông mặt trời ló dạng.

Đào Hoài Nam không cảm nhận được lúc ánh sáng chậm chạp giao chuyển, đến khi trước mắt có ánh sáng truyền tới, cậu cảm nhận được Trì Sính nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hơi nhoi nhói của mình.

Trì Sính cắn nhẹ lên mí mắt hơi sưng của Đào Hoài Nam, nói cậu: “Khóc sưng mắt rồi.”

Bờ môi chạm lên mí mắt Đào Hoài Nam mang theo hơi ấm, Đào Hoài Nam thoải mái thở hắt ra, bàn tay nhẹ nhàng túm lấy vạt áo ngủ của Trì Sính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.