“Đừng trưởng thành nữa!”
Vốn dĩ đã nói xong những lời cần nói, Đào Hoài Nam định bụng quay về phòng mình ngủ.
Nhưng câu nói của Trì Sính quá châm chọc người nghe, khiến Đào Hoài Nam đứng chết trân tại chỗ.
“Em nói những lời này là để bảo vệ cậu ta?” Đào Hoài Nam không thể tin trông về phía Trì Sính, “Anh thực sự cảm thấy như vậy à?”
Trì Sính đứng trong bóng đêm trầm mặc nhìn Đào Hoài Nam đau đáu, dưới ánh nhìn của anh, nhịp thở của Đào Hoài Nam mỗi lúc một thêm nặng nề. Dằn lòng bao nhiêu ngày như vậy, Đào Hoài Nam biết Trì Sính giận mình, đến nỗi thở mạnh cũng không dám, nhưng bao nhiêu tâm tình chất chứa bị một câu nói của Trì Sính đâm vào, thủng một lỗ nhỏ.
Cậu quay trở lại, mãi đến khi chân đụng vào người Trì Sính, giọng nói không còn nhỏ nhẹ như ban nãy nữa: “Anh giận em, em đã khó chịu chết đi được rồi, em còn tâm tư bảo vệ người khác à?”
Đào Hoài Nam chỉ tay lên trái tim mình, cúi đầu nói với Trì Sính: “Ngày nào em cũng cảm thấy nghẹn ở nơi này, tối đến ngủ không được, ban ngày cũng chỉ nghĩ mấy chuyện này…”
Đào Hoài Nam hít sâu một hơi, ngón tay cũng khe khẽ run lên, giọng nói không giấu nổi những tiếng run rẩy: “Em là kẻ yếu ớt, em là đồ bỏ đi, em không bảo vệ ai được…”
Đào Hoài Nam phải dừng lại một chút mới có thể nói nốt lời chưa xong, cậu bướng bỉnh cúi đầu về phía Trì Sính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593172/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.