“Không thể có chuyện em không bao giờ xa rời anh, sớm muộn gì anh cũng phải tách em ra.”
“Vãi…c…”
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, bốn người trên bàn ăn còn chưa kịp phản ứng. Quý Nam còn chưa kịp nói nốt chữ “chưởng”.
“Sao vậy?” Đào Hoài Nam bị rơi mất hộp cơm, hai tay trống không, mê man cất tiếng hỏi.
Hai thiếu gia ngồi đối diện sa sầm mặt, bị dội cơm lên đứng sững tại chỗ, mọi người mất mười mấy giây không kịp phản ứng, não bộ chết máy rồi.
So với hai người họ, cậu bạn đeo kính gây họa còn căng thẳng hơn cả, cậu ta nhìn Quý Nam rồi nhìn sang Thạch Khải, dưới đất bừa bộn, cậu ta vô thức ghét bỏ lui về phía sau một bước, bờ vai rụt lại như một chút chim cút.
Sau đó Thạch Khải đứng dậy giũ áo, giũ mãi mà không giải quyết được vấn đề gì, cơm canh thấm đẫm chiếc áo phông mỏng dính vào người.
“Mày mù…” Quý Nam tức đến nỗi thở hổn hển, hít sâu một hơi chửi được nửa câu thì nghĩ tới trên bàn ăn có một cậu mù, đành phải nuốt nửa câu còn lại, nghẹn đến nỗi nấc một tiếng.
Cậu bạn kia mấp máy môi, đứng ngây người không nói được lời nào.
“Buồn nôn chết đi được, dính sền sệt coi mà mắc ói.” Quý Nam kéo vạt áo lên giũ, “Mẹ kiếp sáng nay ra đường giẫm phải phân chó à.”
Mọi chuyện cũng thật trùng hợp, bình thường đến lớp thường mặc đồng phục, nhưng hôm nay trời quá nóng, hai thiếu gia cởi áo đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593170/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.