Chương trước
Chương sau
“Chẳng phải Đào Hoài Nam là của anh hay sao?”

“Ừ phải,” Đào Hiểu Đông gật gù, hùa theo lời cậu, “Khổ ca càng lớn càng bám người.”

Đương nhiên Đào Hoài Nam nghe ra anh Đông đang cạnh khóe mình, cậu không trả lời, ôm chiếc chăn to theo Trì Sính cùng quay về phòng.

“Uống thuốc chưa?” Trì Sính hỏi cậu.

“Rồi ạ.”


Ban nãy Đào Hoài Nam bọc chăn đi, bây giờ giường rất lạnh. Đào Hoài Nam đặt lưng nằm xuống giường, lạnh đến nỗi co rúm người lại.

Trì Sính kéo cậu về, Đào Hoài Nam hết sức tự nhiên gác cả hai chân lên người Trì Sính. Cách một lớp quần ngủ vẫn cảm thấy rất lạnh, Trì Sính nói với cậu: “Lại không đi tất à?”

Đào Hoài Nam bị cảm không dám hôn lung tung, cũng không dám dựa mặt vào quá gần Trì Sính, cách một khoảng rất xa bảo rằng: “Tất dày quá, đi vào khó chịu.”

Trì Sính không nói cậu, hiếm có dịp yên tĩnh, không muốn cậu lải nhải, chỉ nhắc tới rồi thôi.

Thực ra Đào Hoài Nam không cần phải sợ sẽ truyền bệnh cho Trì Sính, mấy ai dễ bị cảm giống như cậu, Trì Sính cứ như người sắt vậy. Lúc cậu đeo khẩu trang ho sù sụ, Trì Sính vẫn hít sâu thở đều ung dung làm bài tập, Đào Hoài Nam còn hết sức hâm mộ. Tại sao đều lớn như nhau mà giữa người với người có khác biệt lớn như vậy, không công bằng một chút nào cả.

Kết thúc đợt thi cuối kỳ, Đào Hoài Nam mừng rơn, Trì Sính muốn chấm bài tập cho mà Đào Hoài Nam không chịu, lấy tay che bài thi, không cho Trì Sính chấm. Trì Sính không cho phép cậu làm loạn, bảo cậu ngồi bên cạnh đợi một lúc.

“Đừng chấm nữa đừng chấm nữa.” Đào Hoài Nam vừa lấy tay che bài làm, vừa kéo tay Trì Sính ra, “Đừng sờ vào nó.”

“Làm bài không tốt à?” Trì Sính nhướng mày hỏi.

“Em cảm thấy vẫn ổn.” Đào Hoài Nam ngồi lên đùi Trì Sính, dựa lưng vào bàn, “Được nghỉ mà, đừng để ý tới nó, chơi với em đi, chơi với em đi mà.”

Trì Sính thuận miệng hỏi: “Em thì chơi được gì chứ?”

“Dù sao anh cũng đừng đọc sách, đừng chấm bài, đừng học nữa.” Đào Hoài Nam dựa sát vào người anh, lắng tai nghe nhịp tim của Trì Sính nói: “Chơi với em đi.”

Thế là Trì Sính đẩy bàn thuận thế trượt ghế về phía sau, cúi đầu hỏi cậu: “Chơi thế nào?”

Đào Hoài Nam nằm bò lên người anh ngẫm nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được trò nào.

Cậu không nghĩ được thì đã có anh Đông nghĩ giúp, Đào Hiểu Đông rất tâm lý, anh thương hai cậu nhóc bận rộn với cuộc sống cấp ba, ngày hôm sau lập tức cho đi chơi. Anh Đông có thể thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ nhoi của ông nhõi, có gì đâu mà.

Quê anh Hoàng ở tỉnh bên có một thôn du lịch nho nhỏ, nơi đó núi xanh sông biếc, phong cảnh rất nên thơ. Tuy rằng mùa đông nước sông đóng băng, nhưng có thể chơi rất nhiều trò vui. Đào Hoài Nam hiếm khi ra ngoài, cho nên cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ. Cảnh có đẹp hay không không quan trọng, chủ yếu là có thể chơi thả ga.

Khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông bận tối tăm mặt mũi, đương nhiên anh không thể đi cùng, có Trì Sính chăm sóc nên Đào Hiểu Đông cũng không cần phải lo lắng, huống hồ hai cậu bé còn tới quê anh Hoàng. Chú thím Hoàng đều ở đó, không có gì phải lo lắng.

Lần này Đào Hoài Nam bị cảm không quá nặng, bấy giờ đã sắp khỏi rồi. Bác tài xế ngồi ở đằng trước vui vẻ kể lại chuyện hồi trẻ mình từng đóng quân ở nơi này. Đào Hoài Nam chăm chú lắng nghe, nhất thời nghiêng đầu trông ra bên ngoài ô cửa ho khan hai tiếng.

Trong cốp sau đặt không ít đồ, có mấy bộ quần áo và hai chiếc chăn mỏng, một chiếc để trải, một chiếc để đắp, sợ buổi tối trời lạnh. Dù sao có xe riêng nên cũng tiện mang theo, hôm nay bác lái xe đưa họ đi, khi nào muốn về bác lại tới đón.

Chú thím Hoàng mỏi mắt ngóng trông từ sáng sớm, Đào Hiểu Đông là anh em tốt với Đại Hoàng bao năm qua, hai bác rất thân với Đào Hiểu Đông. Chỉ là bởi vì Đào Hoài Nam ít khi ra ngoài, lại cách nơi này quá xa, cho nên hai bác chưa từng gặp hai cậu bé bao giờ.

Người lớn tuổi lúc nào cũng thích trẻ con, như Trì Sính không nói không rằng đã vậy, huống hồ là Đào Hoài Nam vừa cởi mở lại còn khéo ăn khéo nói, rất được lòng người lớn.

Thím Hoàng chuẩn bị một bàn đầy ắp món ăn ngon, Đào Hoài Nam ăn món gì khen món ấy, không phải khen lấy lòng mà cậu thực sự cảm thấy mấy món này rất ngon miệng. Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò, một bữa ăn mà mất những hai tiếng.

Dịp này có rất nhiều người tới du lịch, mấy năm nay anh Hoàng về xây hai căn nhà nhỏ, hai ông bà vui vẻ cuộc sống điền nông. Cũng không ham hố kiếm được nhiều tiền, chỉ mong đông vui, kiếm chút chuyện bận rộn cuộc sống mới ý nghĩa.

Dưới tầng 1 là giường sưởi, trên tầng hai là giường hoặc thảm điện. Hai anh em ở tầng một, chiếc giường sưởi nóng hôi hổi. Chăn và đệm đều mới coóng được chuẩn bị riêng cho hai anh em. Đào Hoài Nam không dùng tới chiếc chăn mình mang theo, cậu sờ tay vào bên trong, thậm chí còn hơi bỏng rát. Đào Hoài Nam trầm trồ “Woaaa”, cứ một lúc lại đưa tay vào sờ.

Trì Sính vốn là một cậu bé lớn lên vùng nông thôn, đối với anh mà nói giường sưởi không có gì đặc biệt cả, chỉ có mấy cậu trai phố mới thấy lạ lẫm mà thôi.

Trong phòng có một phòng vệ sinh nho nhỏ, lúc tắm hơi nước bay mù mịt không hề hấn gì, nhưng vừa tắt nước Đào Hoài Nam đã lạnh đến nỗi nổi da gà.

Dép lê vừa xỏ vẫn còn ẩm ướt, đất lại hơi trơn. Đào Hoài Nam không nhìn thấy gì, cho dù có Trì Sính dắt thì cũng không thể đi thật nhanh. Trì Sính bèn cuốn khăn tắm, lập tức bế cậu lên giường. Đào Hoài Nam vừa chui vào trong chăn, ban đầu cảm thấy hơi nóng, sau đó dễ chịu liền nằm bò ra gối rên hừ hừ.

Trì Sính dúi cho cậu chiếc quần lót, Đào Hoài Nam tự mình sờ, ở trong chăn mặc vào. Trì Sính đưa đồ ngủ cho cậu nhận lấy, sau đó lại quay về phòng tắm, ban nãy chỉ vào đón Đào Hoài Nam, bản thân anh còn chưa tắm.

Đào Hoài Nam sung sướng híp mắt nằm tại chỗ, điện thoại bên cạnh rung ù ù. Cậu mò lấy nghe, Quý Nam đang spam trong nhóm chat.

Khoảng thời gian này nhóm hoạt động rất sôi nổi, bắt đầu kỳ nghỉ mọi người lại nhốn nháo mở cuộc vui, hôm qua còn hẹn nhau chơi bóng.

Trong nhóm chat lại hẹn ngày mai đi chơi, còn tag Đào Hoài Nam và Trì Sính vào.

—— Đào Hoài Nam và Trì Sính đâu rồi? Hai người có tới không?

Đào Hoài Nam: “Hoài Nam không tới, anh Trì cũng không tới.”

Anh Nam Dior: Có hai người không tuân theo sắp xếp của tổ chức!

Đào Hoài Nam: “Hai bọn tớ ra ngoài rồi, nơi này đẹp lắm.”

Có người cười gửi tin nhắn thoại tới: “Cậu có thể nhìn ra được cảnh đẹp hay không à?”

Anh Nam Dior: Biết ăn nói không thế? Không biết thì ngậm miệng vào.

Đào Hoài Nam không để tâm trả lời: “Anh nhỏ của em nhìn thấy là được rồi, em không nhìn thấy cũng có sao.”

Lúc Trì Sính đi ra Đào Hoài Nam vẫn còn đang mải chuyện trò, cậu tì cằm lên gối, lúc nói chuyện cái đầu nhấp nhô lên xuống, ban nãy gội đầu tóc bị thấm ướt, giờ nước thi nhau chảy xuống.

Nằm trong chăn hết sức dễ chịu, cậu sung sướng đến nỗi lúc nói chuyện hai mắt cũng nhắm tít lại, nhắm mắt nhỏ giọng tán gẫu hi hi ha ha. Hai cánh tay trần trụi thò ra ngoài, áo ngủ để bên cạnh không hề mặc.

“Mặc áo ngủ vào.” Trì Sính nói.

“Không muốn mặc.” Đào Hoài Nam đã bị hơi ấm của chăn hạ gục, cảm giác làn da trơn nhẵn chạm vào đệm nhung ấm áp hết sức dễ chịu.

“Mặc vào đi,” Trì Sính đặt áo ngủ xuống bên cạnh gối cậu, “Lạnh chết bây giờ.”

Đào Hoài Nam miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng lại không chịu nhúc nhích cũng không chịu mặc vào.

Thím Hoàng chuẩn bị cho hai anh em hai chiếc chăn, mỗi người đắp một chiếc. Bình thường anh em lớn như vậy rồi không đắp chung chăn, trẻ con ngủ không ngay ngắn, một chiếc chăn không đủ cho hai người nằm.

Đào Hoài Nam không nhìn thấy nên không biết, đến khi Trì Sính nằm xuống, Đào Hoài Nam duỗi tay ra sờ mới phát hiện hai người không đắp chung một chiếc chăn, nhất thời khựng người, vén chăn của mình lên chui sang bên cạnh Trì Sính.

Cậu chỉ mặc một chiếc quần cộc, cơ thể trơn tuồn tuột.

“Em ngoan ngoãn một chút đi,” Trì Sính đắp kín chăn cho cậu, chiếc chăn không đủ rộng, không đủ đắp cho hai người.

“Anh xoa bụng em đi,” Đào Hoài Nam cười tủm tỉm cọ bụng mình về phía bụng Trì Sính, “Em nằm một lúc, ấm cực.”

Trì Sính tiện tay sờ thử, vừa chạm mu bàn tay vào liền cảm thấy rất ấm áp, Trì Sính bật cười.

“Ấm không?” Đào Hoài Nam cười híp mắt lại, “Ủ ấm cho anh.”

Cậu bò tới bên người Trì Sính ngực dán lên ngực, bụng sát bụng, chân gác chân. Ban nãy Đào Hoài Nam ra giường nằm đã nghĩ tới việc chơi trò này, cho nên dán chặt vào giường như cái bánh nướng. Bây giờ Trì Sính nằm dưới bụng cậu, lúc thở phập phồng dán vào nhau.

“Không lạnh đâu đúng không?” Đào Hoài Nam mỉm cười kề mặt sát bên cạnh Trì Sính, “Vui không anh?”

Trì Sính bị cậu chọc, trong mắt vương ý cười, anh xoa lưng cậu bảo, “Sao em cứ như đứa ngốc vậy?”

Cậu ngốc ôm cổ anh, mỉm cười trông rất đáng yêu.

Mới đầu chỉ dán bụng vào nhau, sau đó Đào Hoài Nam lại lặng lẽ hôn anh.

Ban đầu quả thực chỉ muốn nghịch ngợm dán bụng vào người anh, nhưng mười bảy mười tám tuổi vốn là giai đoạn hiếu kỳ với bản thân, với tình cảm, với dục vọng, bản năng muốn tiếp xúc, đụng chạm vào nhau.

Ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm càng kích thích nó phát triển, sẽ làm rất nhiều chuyện bình thường không dám làm.

Dường như mỗi nhịp thở lại thay đổi, mỗi một cái chạm nhẹ đều bị ảnh hưởng bởi một vài tạp niệm khác, khiến cho mỗi một lần tiếp xúc là từng dây thần kinh dưới da run lên như bị điện giật.

Hàng mi Đào Hoài Nam run lên, nhỏ giọng gọi “Trì Sính”.

Không phải “Anh nhỏ”, cũng không phải “Khổ ca”.

Lòng bàn tay Trì Sính đặt trên eo cậu nóng hầm hập, cơ thể hai người đều nóng ran, tư thế dựa sát vào nhau như vậy khiến trước mặt không có chút bí mật nào cả, tất cả tâm tư đều lộ rõ rành rành.

Đào Hoài Nam chống tay hai bên, những lúc hôn như vậy cậu phải cúi đầu xuống thấp một chút, cần cổ kéo ra thành một đường cung yếu ớt, xương bả vai dưới làn da mỏng manh nhô lên, tựa như một đôi cánh nhỏ.

Trì Sính không chủ động giống như cậu, anh không ngây thơ giống như Đào Hoài Nam. Những đứa trẻ ngây thơ sẽ làm những hành động vâng theo bản năng. Từ lúc Trì Sính được sinh ra đến giờ chưa từng ngây thơ như vậy.

Mỗi người sinh ra đều mang theo một số mệnh, trong số mệnh của Trì Sính không có nó.

Cho nên khi Đào Hoài Nam mê đắm trong môi hôn, Trì Sính đẩy cậu ra.

Đào Hoài Nam bướng bỉnh chau mày lại, lại cúi đầu xuống một lần nữa.

Giữa ấn đường Trì Sính hằn lên mấy đường, anh cất giọng cảnh cáo “Đào Hoài Nam”.

Đào Hoài Nam nghiêng đầu, cũng mạnh miệng đáp lời anh: “Đào Hoài Nam đây!”

Không đợi Trì Sính nói tiếp, vẻ mặt Đào Hoài Nam hết sức bướng bỉnh, giống như không tài nào hiểu được, và dường như đây rõ ràng là một chuyện hết sức giản đơn, cậu sờ gương mặt và bờ môi dày của Trì Sính, thắc mắc hỏi anh: “Chẳng phải Đào Hoài Nam là của anh hay sao?”

Yết hầu Trì Sính cuộn lên, nhìn chòng chọc gương mặt Đào Hoài Nam.

Đôi mắt xinh đẹp đáng lý phải linh hoạt, vậy mà lại luôn cố định tại một vị trí, khiến gương mặt cậu lúc nào cũng có vẻ mông lung.

Đào Hoài Nam nhẹ nhàng họa tay mình theo đôi môi Trì Sính, sau đó cúi đầu, hôn lên ngón tay mình.

Trì Sính nhắm mắt lại, kéo dây tắt đèn.

Họ ở một vùng quê cách nhà xa thật là xa, trong một thôn trang lạ lẫm, lại một lần nữa vâng theo bản năng.

Rất nhiều, rất nhiều xúc cảm dễ chịu thoải mái tuôn trào bay bổng theo ngón tay họ tựa như một phép màu.

Thế giới phép thuật mới màu nhiệm làm sao, theo từng cái chạm nhẹ lại có một chiếc hộp ma thuật diệu kỳ được mở ra, bên trong mỗi chiếc hộp bảo bối chứa chan nào những đắm say, trưởng thành, tình cảm.. và còn có cả dục vọng.

Chiếc đèn ngủ được mô phỏng theo kiểu dáng cổ điển, lúc tắt đèn còn có thể trông thấy những tia sáng chần chừ quẩn quanh trên dây tóc. Vậy nhưng anh mắt Đào Hoài Nam không có chút tia sáng nào, chỉ có sắc đen thăm thẳm trải dài vô biên.

Tựa như một dòng sông đen huyền bí xuôi theo dòng chảy bất tận.

Ở nơi đó có anh Đông là hòn đảo vững chắc, còn Trì Sính là con thuyền nhỏ bình yên của cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.