“Quen rồi!” Trì Sính nói với Thạch Khải: “Phiền lắm!”
Đêm đã về khuya, dây thần kinh xấu hổ của cậu bé mù đã tan ca. Bây giờ nói gì cũng không cảm thấy xấu hổ, cái miệng khép rồi lại mở, không chút nao núng hồn nhiên nói ra những lời khiến người ta bối rối này.
“Anh cắn đau lắm ấy..” Đào Hoài Nam hồi tưởng lại cảm giác khi đó, chép miệng một cái, “Nhưng mà sướng ghê ý.”
Ban đầu Trì Sính vờ như không nghe thấy, Đào Hoài Nam lại nói, “Em thích cực kỳ, môi anh..”
Cái miệng khép khép mở mở, còn chưa nói xong đã bị người ta duỗi tay ra bịt miệng lại.
Đào Hoài Nam lắc đầu “ưm ưm”, bị bịt miệng liền chu môi hôn vào lòng bàn tay Trì Sính.
“Anh không xử được em chứ gì?” Trì Sính gằn giọng nói.
Đào Hoài Nam giơ tay lên đẩy tay Trì Sính ra, nói nốt vế cuối: “Môi anh thịt dày.”
Trì Sính lại bóp vào mặt cậu, bóp đến nỗi hai má bị biến dạng, cái miệng chu tít lên, Đào Hoài Nam vẫn còn cười hí hửng.
“Làm cái gì vậy, vẫn chưa hết say à?” Đào Hiểu Đông ra ngoài lấy cốc nước, nghe thấy Đào Hoài Nam vẫn còn hớn hở thì thầm to nhỏ, ló đầu vào nhìn.
Đào Hoài Nam vội vàng nhắm mắt lại.
Trì Sính buông mặt cậu ra, Đào Hoài Nam vội vàng nói: “Ngủ rồi ngủ rồi.”
Đào Hiểu Đông dở khóc dở cười, “Bó tay luôn đấy, say rượu làm càn mấy ngày.”
“Còn nói nữa anh tống em sang phòng anh Đông.” Trì Sính nói.
“Em không đi đâu.” Đào Hoài Nam không náo loạn nữa, ôm lấy cánh tay Trì Sính, vỗ lên người anh: “Mau ngủ đi, không nói chuyện nữa.”
Ông nhõi này phiền phức quá, Đào Hiểu Đông nghĩ đến cảnh ngày nào Trì Sính cũng bị cậu đeo bám như vậy, quả thực không dễ dàng gì. Đào Hiểu Đông không kiềm chế được cười tủm tỉm, anh bảo, “Đừng làm loạn”, nói đoạn cầm cốc nước quay người về phòng mình.
Anh cả không để ý chuyện gì, ngày nào cũng chỉ biết làm việc kiếm tiền, so với Trì Sính mà nói, ông anh này có vẻ thảnh thơi ghê.
Bấy giờ giữa Đào Hoài Nam và Trì Sính ngoài sự thân mật ra, còn có một bí mật nho nhỏ thuộc về riêng hai người. Chuyện này ngay cả anh Đông cũng không biết gì cả, sự thân thiết vượt trên tình anh em, còn mang theo một chút mập mờ, cùng một chút cảm giác vụng trộm.
Thì chẳng phải trong một ngày băng tuyết ngập trời, hai cậu bé trốn trong căn phòng ấm áp hôn nhau, chạm vào hơi thở và nhiệt độ bỏng rát của đối phương.
Cùng chia sẻ bí mật nho nhỏ khiến Đào Hoài Nam vui vẻ suốt một khoảng thời gian dài, ngày ngày hân hoan tới lớp, sau đó lại vui vẻ nắm tay Trì Sính về nhà.
Đến khi cảm giác hân hoan tạm lắng xuống, học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi.
Lúc mới khai giảng cảm thấy cấp ba rất mệt mỏi, ngày nào cũng phải học rất nhiều điều, rất vất vả. Nhưng nháy mắt đã một học kỳ trôi qua, còn chưa đầy nửa tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ rồi, Đào Hoài Nam hết sức căng thẳng.
Tuy rằng ngày nào cũng chăm chỉ học hành, nhưng hễ đến trước kỳ thi, trong lòng lại cảm thấy hơi lo lắng.
Đối với cậu mà nói mấy môn tự nhiên rất khó nhằn, mấy môn xã hội tốt xấu gì cũng có thể học thuộc, chứ mấy môn tự nhiên thì làm khó cậu rồi. Những công thức ký hiệu kỳ quái gia tăng độ khó cho cậu, học sinh có đôi mắt sáng học mấy môn này còn khó khăn, huống hồ là một học sinh mù.
Lên lớp 11 không bao lâu phải phân ban, Đào Hoài Nam không có sự lựa chọn nào khác, cậu nhất định sẽ học ban xã hội. Cậu không học được mấy môn tự nhiên, chúng quá khó. Cho nên bây giờ Trì Sính cũng không kèm cậu mấy môn tự nhiên quá gắt gao, vừa tốn thời gian vừa mệt mỏi.
Đào Hoài Nam ăn cơm trưa xong, ở trong phòng học ôm gối, tì cằm lên gối, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
Trì Sính nói: “Ngủ một lát đi.”
“Em còn chưa ôn môn sinh, đã bảo trưa nay học mười trang rồi.” Đào Hoài Nam đang lẩm nhẩm đề cương môn chính trị, Trì Sính làm cho cậu đề cương tổng hợp đáp án, lúc thi sẽ sử dụng những câu hỏi trong đó.
“Không học môn sinh, ngủ đi.” Trì Sính thu dọn đồ trên bàn cậu, dành chỗ cho Đào Hoài Nam đi ngủ.
“Được rồi.” Thực ra Đào Hoài Nam lẩm nhẩm học nãy giờ cũng đã buồn ngủ, không trụ được thêm nữa, cậu ôm gối đặt lên bàn, nằm bò ra đấy nhắm mắt ngủ.
Phòng học không đủ ấm, buổi trưa ngoài trời ấm áp hơn đôi chút nên điều hòa không để nhiệt độ cao. Nếu chỉ ngồi trong phòng học thì không đến nỗi nào, nhưng để ngủ thì sẽ cảm thấy hơi lạnh.
Cậu treo áo khoác ở trong tủ đằng sau, Trì Sính cởi áo đồng phục trên người ra, đắp cho Đào Hoài Nam. Đào Hoài Nam sợ làm phiền giấc của người khác, nhỏ giọng nói: “Anh mặc đi… em không lạnh.”
Trì Sính nói: “Ngủ đi.”
Đào Hoài Nam duỗi bàn tay ra, kéo lấy tay áo ở khuỷu tay Trì Sính. Thế là Trì Sính đưa tay trái cho cậu, Đào Hoài Nam nắm lấy tay anh, đặt lên chân mình nắm tay anh ngủ.
Thạch Khải ăn trưa xong quay về, trong tay cầm hai hộp kem.
Lúc đi ngang qua bàn họ cậu ta quơ hộp kem chocolate trong tay, dùng khẩu hình hỏi Trì Sính: “Ngủ rồi à?”
Hộp kem kia mua ở tiệm đồ ngọt gần trường, ngày nào cũng chỉ bán số lượng có hạn, Đào Hoài Nam rất thích ăn. Trì Sính bèn hỏi: “Ngủ chưa?”
Đào Hoài Nam nhắm mắt trả lời: “Sắp rồi..”
Thế là Trì Sính ngẩng đầu lên nói với Thạch Khải: “Chưa ngủ đâu, đưa đây.”
Thạch Khải mỉm cười đưa hai hộp kem sang: “Vừa gặp thằng bạn nối khố, người yêu nó tặng, hai người ăn đi.”
Trì Sính cầm lấy một hộp đưa cho Đào Hoài Nam, để Thạch Khải giữ lại một hộp. Thạch Khải biết anh không thích ăn ngọt, bọn họ rất thân, thường xuyên ngồi ăn cùng nhau mà.
Thạch Khải quay về chỗ ngồi, lúc đi ngang qua thấy hai người nắm tay nhau dưới gầm bàn.
“Ái chà, ngủ còn nắm tay nhau,” Thạch Khải không kiềm chế được mỉm cười, “Còn đỏng đảnh hơn cả hồi cấp hai.”
Đào Hoài Nam đã ngồi dậy, Trì Sính đặt hộp kem vào trong tay cậu, Đào Hoài Nam đưa tay ra sờ, ngạc nhiên thốt lên “A”!
“Quen rồi!” Trì Sính nói với Thạch Khải: “Phiền lắm!”
“Em có thấy anh phiền gì đâu,” Thạch Khải bật cười, “Cuồng em im lặng đi.”
Đào Hoài Nam tự sờ lấy hộp kem, Trì Sính đưa cho cậu cái thìa, Đào Hoài Nam xúc một miếng rồi đưa cho Trì Sính, Trì Sính tránh về phía sau không ăn. Đào Hoài Nam bĩu môi, lúc cho thìa vào miệng hai mắt sáng như sao!
“Cậu khen câu khác tôi còn nghe được,” Thạch Khải nhướng mày, “Cậu xem cậu khen tôi đẹp trai như vậy, cậu bảo tôi có nên tin cậu thật lòng khen tôi không?”
Đào Hoài Nam cắn thìa quay đầu xua tay về phía cậu ta.
Giai đoạn cuối học kỳ rất vất vả, khiến cậu bé mù phải thi ở trường phổ thông hết sức căng thẳng. Nhưng trong căng thẳng không giấu nổi chút mong chờ, dù sao kết thúc kỳ thi thì sẽ được nghỉ học.
Nghỉ học không cần dậy từ sáu giờ sáng, mùa đông dậy khó lắm!
Dạo này Đào Hoài Nam hết sức bám người, sáng nào Trì Sính cũng gọi hơn nửa tiếng mới lầu bầu ngồi dậy. Trì Sính kéo cậu ra khỏi giường, nhiều lúc Đào Hoài Nam còn ăn vạ bám lấy người Trì Sính, sau đó Trì Sính lại đanh mặt cõng cậu đi vào phòng vệ sinh.
Ba ngày trước kỳ thi, Đào Hoài Nam rên rỉ lăn qua lăn lại, nói là không dậy được.
Trì Sính đã rửa mặt xong xuôi, anh đi tới hỏi cậu: “Hôm nay em không đi học à?”
“Không đi,” Đào Hoài Nam nhấc tay lên sờ trán, bàn tay và mấy ngón tay vẫn còn co lại trong ống tay áo, “Em đau đầu, em choáng váng, em không dậy được.”
Trì Sính cúi người kề trán mình lên trán cậu, Đào Hoài Nam hất cằm lên, khẽ hôn lên miệng Trì Sính.
“Chắc là em lại bị cảm rồi.” Trì Sính duỗi tay ra sờ cổ cậu.
Mùa đông năm nay Đào Hoài Nam chưa đổ bệnh lần nào, hai hôm trước anh Đông còn khen năm nay bớt phải lo cho ông tướng.
“Chắc là không phải đâu.” Đào Hoài Nam hôn trộm lên môi người ta một cái thỏa mãn rồi, không còn nằm ăn vạ nữa, ngoan ngoãn mặc đồ, “Em giả vờ thôi.”
Trì Sính chau mày đứng dậy, không để ý tới cậu nữa, anh đi pha cho yêu tinh phiền phức này một cốc sữa nóng.
Mùa đông năm nay anh Đông rất bận rộn, dạo này anh gần như không về, mấy hôm trước anh về nhà, khen Đào Hoài Nam năm nay khỏe mạnh, ai dè hôm nay Đào Hoài Nam đổ bệnh, đúng là cái đồ độc miệng!
Sáng sớm nói mình giả vờ để an ủi anh nhỏ thôi, thực ra trong người Đào Hoài Nam cảm thấy hết sức khó chịu.
Tiết thứ hai buổi sáng bắt đầu nghẹt mũi, ngồi bên cạnh hít sâu một hơi, Trì Sính nhìn về phía cậu, nhỏ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
“Không sao.” Đào Hoài Nam dụi mũi nói, “Em bị nghẹt mũi.”
Bình thường cậu ăn vạ than mệt chỉ là đùa thôi, muốn chọc cho Trì Sính cười, muốn Trì Sính dỗ dành cậu. Đến khi thật sự khó chịu thì không náo loạn nữa, buổi trưa chủ động bảo Trì Sính đưa mình tới bệnh viện lấy thuốc, buổi tối quay về cũng nằm yên không ho he tiếng nào, không dám làm phiền Trì Sính học bài, dù sao cũng sắp tới kỳ thi rồi.
Trì Sính pha một cốc chanh nóng đưa cho cậu, bỏ một chút mật ong. Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh vừa hút nước chanh vừa thổi.
“Khó chịu không?” Trì Sính hỏi cậu.
“Không khó chịu,” Đào Hoài Nam lắc đầu, “Anh học đi, em tự chịu được.”
“Học cái gì,” Trì Sính ngồi bên cạnh nhìn cậu một lúc, “Muốn ăn gì không?”
Đào Hoài Nam vẫn lắc đầu nói: “Không muốn.”
Đào Hiểu Đông độc miệng trù ẻo Đào Hoài Nam, lúc Trì Sính làm bài Đào Hoài Nam quay mặt vào tường, đeo tai nghe nhỏ giọng gửi tin nhắn cho anh.
—— “Đào Hiểu Đông! Đào Hiểu Đông Đào Hiểu Đông!”
Đào Hiểu Đông trả lời: Anh về bây giờ đây, nhớ anh rồi à?
—— “Em bị ốm rồi, tại anh trù ẻo đấy! Anh đúng là độc miệng!”
Đào Hiểu Đông: Thế em cũng không chịu thua kém!
—— “Anh không trù ẻo là người ta không bị ốm rồi. Lát anh về nhớ mua thuốc hạ sốt cho em đấy, em sợ nửa đêm bị sốt.”
Đào Hiểu Đông tin rồi, anh gửi tin nhắn thoại hỏi: “Bị ốm thật à cưng?”
—— “Anh tưởng em đùa anh à? Đừng quên mua thuốc cho em đấy! Quay về cũng đừng làm loạn, Khổ ca của em đang học đấy, đừng làm ảnh hưởng Khổ ca đứng nhất!”
Đào Hiểu Đông nói: “Biết rồi, anh về ngay đây!”
Anh Đông thường xuyên bận rộn không thấy bóng dáng đâu, quay về cũng không nói chuyện câu nào tử tế, còn tự nhiên nhắc tới chuyện năm nay không bị bệnh, đúng là hại người ta.
Đào Hiểu Đông thấy em trai mình có tinh thần như vậy, cũng không lo lắng.
“Anh thấy có đến nỗi nào đâu nhỉ, em có lừa anh không đấy?” Đào Hiểu Đông lại hỏi, “Có phải em muốn yêu cầu gì bắt anh nhận lời không thế?”
Đào Hoài Nam cất giọng ồm ồm, bọc chăn kín mít ngồi trên giường anh Đông như một quả trứng, sụt sịt mũi nói: “Chắc vậy.”
Đào Hoài Nam ở phòng anh Đông không đi đâu, mãi đến khi Trì Sính tắm rửa xong gọi cậu quay về ngủ.
“Em qua đây.” Đào Hoài Nam xuống giường, trùm kín chăn từ từ đi ra.
Đào Hiểu Đông ở trong phòng nói: “Hay là em ngủ ở chỗ anh đi, sắp thi rồi đừng lây cho Khổ ca.”
“Ầy…” Đào Hoài Nam do dự một lúc.
Trì Sính đang định lên tiếng, nghe thấy Đào Hoài Nam bảo: “Anh nhỏ không có em thì không ngủ được, em sợ anh ấy mất ngủ.”
M: Anh Đông với bác Đạt bố anh Triều nên học người Việt Nam nói “trộm vía” mỗi khi khen =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]