“Đào Hoài Nam lại dè dặt hôn lên mặt anh, chạm nhẹ từng cái từng cái một.”
Kể từ ngày hôm ấy, Đào Hoài Nam bắt đầu say mê nghe nhịp tim của Trì Sính.
Hễ bên ngoài trời đổ mưa Đào Hoài Nam lại nằm kề tai trước ngực Trì Sính, mái tóc mềm mượt và vành tai nhẹ nhàng đè lên ngực Trì Sính, bên tai còn lại được che kín, giống như lúc này cả thế giới chỉ còn lại tiếng nhịp tim của anh.
Âm thanh “thình thịch” trầm ổn dịu dàng và kiên định truyền từng nhịp tới tai cậu, khiến cậu mê đắm.
Ngày hôm ấy Đào Hiểu Đông quay về, Đào Hoài Nam đang ngủ thiếp đi trên người Trì Sính, vốn dĩ trước đó Trì Sính ngồi dựa vào sofa, sau này dần trượt người xuống, sắp rơi xuống đất đến nơi rồi.
“Tạo hình gì đây?” Đào Hiểu Đông vừa mở cửa ra đã bị hai cậu em dọa một vố.
Trì Sính chỉ về phía Đào Hoài Nam, nhỏ giọng nói: “Ngủ mất rồi.”
“Ngủ thì em đưa nó về phòng đi,” Đào Hiểu Đông ngạc nhiên nhìn hai cậu nhóc, “Nằm thế này không mệt à?”
“Không sao đâu ạ.” Trì Sính nói, “Tỉnh rồi lại không ngủ được nữa, ngoài trời mưa to quá.”
“Ừ, mưa to thật, còn tắc nữa, về muộn thêm chút nữa là xe chìm mất.” Đào Hiểu Đông cởi bộ đồ sũng nước trên người xuống, cầm một chiếc quần đùi mặc vào.
Đào Hiểu Đông đi tới ngồi xuống bên kia sofa, nói với Trì Sính: “Phía trường liên cấp liên hệ với anh.”
Trì Sính nhìn về phía anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593157/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.