“Anh lén lút gọi em là Nam Nam, không biết xấu hổ.”
Em bé mù mong manh dễ vỡ ngủ một giấc mà cũng giàn giụa nước mắt rõ là tội, Trì Sính ôm lấy cậu, bất lực xoa đầu cậu vỗ về, bảo rằng: “Lại mơ lung tung gì vậy.”
Đào Hoài Nam vẫn còn đang hôn Trì Sính, cậu đưa bờ môi nóng hầm hập tới, cẩn thận van nài cầu xin anh.
Trì Sính cũng kề mặt mình cùng với mặt cậu, gương mặt cậu nóng ran, Trì Sính lại gọi cậu một lần nữa.
Đào Hoài Nam vẫn muốn hôn tiếp, Trì Sính ngửa cổ ra đằng sau, anh bảo: “Uống thuốc đi.”
Đào Hoài Nam không hôn được, động tác vẫn còn khựng lại ở vị trí cũ, ngửa mặt bất động, đôi mắt to tròn khẽ chớp nhẹ một cái, có vẻ ốm yếu bất lực, không hôn được cũng không làm loạn, chỉ lặng lẽ ngước mặt trông về phía của anh.
Trì Sính muốn buông cậu xuống đi lấy thuốc, anh nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn không đành lòng, cúi đầu nhẹ nhàng chạm lên môi Đào Hoài Nam.
“Uống thuốc đã, lát nữa sốt thành đứa ngốc mất.”
Trì Sính xuống giường, Đào Hoài Nam ôm chăn ngồi tại chỗ, không động đậy.
Trì Sính đi lấy thuốc chưa kịp quay về, Đào Hoài Nam ho một tiếng, không kiềm chế được mà cúi đầu nôn một chút, lập tức lấy tay che miệng. Trì Sính quay về thấy Đào Hoài Nam đang không ngừng nôn khan.
“Không sao đâu, buông tay ra.” Trì Sính vừa đi lấy chậu vừa nói với cậu: “Nôn đi, đừng để ý.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593152/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.