🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Có bí mật rồi.”



Để bị đụng nhưng lại sợ sẽ ăn mắng, phủ đầu bằng một câu “Em xin lỗi” khiến người ta muốn mắng cậu nhưng lại không nỡ lên tiếng.



Trì Sính rút tờ giấy ăn ra, luồn vào cổ áo giúp cậu lau máu đi. Làn da trắng mịn, có vết thương nhỏ xíu nào xuất hiện trông cũng hết sức chói mắt.





Đào Hoài Nam sợ Trì Sính, lúc người ta xử lý vết thương ngoan ngoãn không ho he câu nào.



Thực ra rất hiếm khi Trì Sính mắng Đào Hoài Nam vì cậu bị va đập, lần nào Đào Hoài Nam cũng nhỏ giọng giải thích “Em không cố ý”, thực tế cậu không cần phải giải thích như vậy, ai cũng biết là cậu không cố ý. Cậu vốn không thể nhìn thấy xung quanh mình có gì nguy hiểm. So với những đứa trẻ đồng trang lứa mà nói, Đào Hoài Nam đã ngoan lắm rồi. Những khi ở trong một môi trường xa lạ, cậu gần như bất động, chỉ khi ở nơi mình quen thuộc cậu mới thả lỏng hơn một chút, mới có thể tùy ý bước đi.



Dẫu có vậy vẫn khó tránh khỏi va chạm, Đào Hoài Nam không thích dùng gậy cho người mù, cậu rất ghét món đó. Cây gậy ấy không mang tới cho cậu bất cứ cảm giác an toàn nào cả, cầm trong tay cây gậy biểu thị mình là người mù, Đào Hoài Nam cảm thấy khi cầm nó còn cô độc hơn cả khi không cầm. Không có vật dò đường, cũng không có chỗ dựa, bị vấp phải thứ gì chính bản thân cậu cũng giật mình, mắng cậu làm gì chứ.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593148/chuong-38.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chó Dữ Lâu Năm
Chương 38
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.