Dù sao Trì Khổ cũng đã lớn rồi, tuy rằng bây giờ trên người vẫn còn chút cục mịch lỗ mãng của đứa trẻ thôn quê, nhưng bị Đào Hoài Nam giày vò mấy năm trời, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được đôi chút tâm tư nhạy cảm khó hiểu của cậu bé mù.
Đào Hoài Nam vừa thốt ra một câu như vậy là Trì Khổ tự động vỡ lẽ thái độ khó hiểu của Đào Hoài Nam mấy ngày nay.
Mấy hôm nay Trì Khổ vẫn luôn tức giận, đứng từ góc nhìn của anh là thứ năm tuần trước anh về lớp thấy Đào Hoài Nam bị ngã lấm lem bẩn, anh hỏi vì sao cậu ngã thì cậu lại chẳng chịu trả lời, gặng hỏi một hồi thì cậu lại thốt ra mấy câu khó hiểu khiến người ta giận sôi.
Đến bây giờ cuối cùng cũng hiểu mạch não ngoằn ngoèo của cậu.
Trì Khổ mà đã tức thì chẳng thiết tha nói chuyện nữa, quay đầu bỏ về phòng mình nằm, nghe tiếng bước chân của Đào Hoài Nam cũng thấy phát bực.
Rõ ràng trước khi Đào Hoài Nam nói ra chuyện này Trì Khổ đã sắp nguôi giận rồi, ai dè bây giờ lại lạnh như băng. Đào Hoài Nam ngồi bên ngoài lấy tay xoa mũi, thầm nói trong lòng em không hâm, anh hâm thì có, bé tí tuổi đầu đã bày đặt yêu với đương, anh mới hâm ấy.
Trẻ con có tâm lý cự nự dỗi hờn, Đào Hoài Nam cũng chẳng buồn dỗ dành, thầm nghĩ anh chỉ có thể nổi đóa với em thôi, nào giờ chẳng thấy anh giận người khác, rõ là nóng tính với em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593136/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.