Yếu ớt là do được chiều mà ra, không ai chiều muốn yếu ớt cũng không được. Đổi lại Trì Khổ nhà bọn họ, yếu đến mức nào cũng bị đánh cho chai lì, nếu yếu ớt thì không sống nổi.
Ngày nào Đào Hoài Nam cũng lải nhà lải nhải trước mặt Trì Khổ cái này không được cái kia không được, cũng đã quen rồi. Cũng may mà Trì Khổ không chấp nhặt mấy cảm xúc dỗi hờn của Đào Hoài Nam, đổi lại một người tốt tính khác chắc cũng bị cậu mài mòn mất.
Đáng ghét thì đáng ghét, những lúc cậu mở to đôi mắt dịu giọng làm nũng, cũng thật sự được lòng người ta.
Học hết hai học kỳ, Đào Hoài Nam vui vẻ được anh trai đón về, cuối cùng cuối cùng cuối cùng cũng được nghỉ đông rồi!!
Sáng nào thức dậy Đào Hoài Nam cũng mở mắt ra đi tìm anh trai trước tiên, tim được rồi thì ôm eo bám lấy anh một lúc, sau đó quay đầu đi tìm Trì Khổ. Có lúc Trì Khổ cố ý tránh cậu, cậu sờ vào bên nào Trì Khổ lại tránh sang bên khác, nếu Đào Hoài Nam nghe thấy sẽ gọi một tiếng, chạy về phía phát ra âm thanh, nhất định sẽ bắt được. Dù sao Trì Khổ cũng không dám tránh xa thật, nếu không Đào Hoài Nam bổ nhào người tới sẽ bị va đập mất. Lại nói Đào Hoài Nam có viện trợ từ bên ngoài, mặc dù cậu Mười già rồi không thể chạy nhảy tới lui cùng Đào Hoài Nam được, nhưng có thể chậm chạp cắn ống quần Đào Hoài Nam chỉ hướng cho cậu.
Mấy đứa trẻ bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593124/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.