1 Năm Sau
Ở một đất nước mới lạ mọi việc sinh hoạt điều không dễ dàng gì, đến khoảng hơn nữa năm sau khi đến đây Định Ngôn mới có thể tạm thời ổn định được tất cả mọi việc. Công việc mỗi ngày của anh vẫn cứ là một đường thẳng tấp từ viện nghiên cứu về bệnh viện rồi trở về căn nhà mà anh đang thuê ở.
Có một công việc tốt và khá ổn định vậy nên anh đủ tiền để sinh hoạt và lo tiền viện phí cho cô. Có thể sẽ vất vả một chút nhưng không sao cả, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai Niên Ái sẽ tỉnh lại anh luôn cảm thấy mọi thứ bản thân bỏ ra điều xứng đáng.
Buổi Trưa, Trong Bệnh Viện.
Tranh thủ một chút thời gian nghỉ trưa Định Ngôn đến bệnh viện chăm sóc cô một lát, anh cẩn thận tỉ mỉ từng chút lau tay cho Niên Ái. Cô thì vẫn vậy, nằm bất động trên giường bệnh không chút phản ứng gì.
Tay lau người cho cô, miệng thì không ngừng nói chuyện:"Chúng ta đến đây cũng được một năm rồi đấy."
Định Ngôn:"Thời gian trôi nhanh quá em ha."
Định Ngôn dừng lại động tác, cười nhẹ một cái:"Em ngủ cũng hơn 3 năm rồi."
Anh tiếp tục công việc của mình:"Em định ngủ cả đời như vậy à?"
Lau đến từng kẽ chân của cô sạch sẽ, Định Ngôn để chiếc khăn sang một bên nhìn ra cửa sổ.
Định Ngôn:"Đông lại đến rồi, nhưng em nói xem thời tiết ở đây có phải rất kì lạ hay không?"
Định Ngôn:"Rõ ràng là mùa đông nhưng nắng lại rất đẹp, không giống như chỗ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446279/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.