Sự chờ đợi như muốn giết chết một con người, hơn 3 tiếng trôi qua nhưng vẫn không có động tĩnh gì thêm. Ngồi trên ghế, Định Ngôn dần dần mất đi sự phản ứng với những thứ xung quanh, từ đầu đến cuối mắt anh chỉ nhìn về một điểm duy nhất.
Có lẽ trên đời này đau khổ nhất trên đời này không phải là không có được mà là tùng có được rồi lại mất đi. Anh bắt đầu nhớ về những kỉ niệm của hai người khi còn ở cấp 3, ngày ấy anh chỉ là một thiếu niên nghèo túng trong mắt chỉ có cơm áo gạo tiền nhưng kể từ khi cô xuất hiện thì lại có thêm cô.
Nhớ đến lần đó anh gặp cô trước cửa phòng thi, đôi mắt Niên Ái đỏ hoe, đôi vai thi thoảng run run lên mấy nhịp cố gắng kìm nén bản thân. Lúc đó anh không nghĩ gì chỉ biết rằng bản thân cũng thấy buồn khi cô buồn.
Lại nhớ đến lúc cùng nhau chơi game, giọng nói của anh có chút khác biệt cô liền nhận ra là anh bị cảm sau đó còn khuyên anh nhớ phải đến bệnh viện.
Sau này thì còn rất nhiều chuyện xảy ra, mỗi lần điều là cô đứng ra bảo vệ anh, suy đi tính lại từ trước đến giờ hầu như lúc nào cũng là cô suy tính cho anh, lo lắng cho anh không muốn anh bị tổn thương nhưng anh đến một chút cũng chưa từng nghĩ đến cảm giác của cô.
Đôi mắt ngày càng đờ đi, cảm giác khó chịu đến cùng cực, tại sao con người cứ phải mất đi hoặc sắp mất đi mới lại cảm thấy trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dong-den-em-lai-noi-yeu-anh/446277/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.