Đúng vậy, nếu cô không đến, họ sẽ không có câu chuyện nào cả, vì vậy cô không thể không đến.
Tống Nguyên hiểu ý anh nói, nhưng lại cảm thấy, có điều gì đó thiếu sót, cô không nhịn được đứng dậy, đứng trước mặt anh, “Vậy thì anh, nói lại một lần nữa, em muốn nghe lại lần nữa.”
“Nói gì cơ?”
“Lời xin lỗi ấy, em muốn nghe lại một lần nữa.”
Anh nhìn gần cô, nhìn sự cứng đầu hiếm thấy ở cô, trong lòng dần dần dâng lên một cảm xúc khác thường, anh đã vắng mặt bao nhiêu năm rồi, cô chỉ cần một câu xin lỗi mà thôi. “Tống Nguyên,” anh thấp giọng nói, “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, được không?”
Giọng nói của anh ấm áp, vang vọng bên tai cô. Câu nói này của anh quả thực dễ nghe hơn lời xin lỗi, mắt cô thoáng ươn ướt, gật đầu, trong lòng còn đang nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh. Đã bị anh đưa tay kéo vào lòng, anh cúi đầu áp sát bên tóc cô, có vài sợi tóc mềm nhẹ nhàng chạm vào tai anh, cảm giác hơi ngứa.
Nghe anh nói: “Sau này anh sẽ cố gắng nói lời xin lỗi ít thôi, cũng sẽ không để em phải chờ anh nữa.”
Có lẽ là muốn nói quá nhiều điều, cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, anh không nói xin lỗi, chỉ nói về chuyện sau này, đúng vậy, anh nói rất đúng, cô cũng muốn cùng anh hướng tới tương lai.
Tống Nguyên bỗng thử đưa tay vòng qua eo anh, hóa ra khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709985/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.