“Quen từ nhỏ…” Lời của Tống Nguyên khiến dì kia sững lại. Bên cạnh, Tiểu Linh liếc mắt, kéo tay mẹ, trề môi: “Thế mà bảo không có bạn gái, rõ ràng là có! Nói tốt thế nào mà thành ra thế này!”
Người phụ nữ bị con gái kéo khiến má t.hịt trên mặt giật nhẹ, quay lại đầy tức giận: “Thật không ngờ, Tiểu Trình, dì chỉ thấy cậu làm việc tốt, hiếu thảo, nên không chấp nhất chuyện nhà cậu có người bệnh, không ngờ lại bị các người lừa. Chuyện có bạn gái cũng có thể bịa bừa như vậy sao? Cậu có phải là lừa luôn cả mợ cậu không?”
Lừa? Ai lừa ai chứ! Tống Nguyên cảm thấy cơn giận bùng lên trong lòng. Cô nghe Trình Vi vẫn đang giải thích: “Dì à, có lẽ mợ cháu chưa nói rõ với dì, ngay từ đầu cháu không hề đồng ý, lần đầu dì đến, cháu cũng không hay biết, cho nên…”
“Dì nói chuyện khó nghe quá rồi đấy, gặp ai khó tính hơn là chẳng muốn nói chuyện với dì nữa.” Tống Nguyên vừa nắm lấy cánh tay Trình Vi vừa xen vào: “Dì bảo ai lừa dì chứ? Còn lừa được gì chứ? Hôm qua không có bạn gái là thật, hôm nay có rồi, cũng là thật, có gì không được sao? Tiện đây tôi báo với dì một tiếng, Trình Vi từ nay là ‘hoa đã có chủ’, dì không cần bận tâm nữa, rảnh thì đi tìm người khác đi ạ.”
Cô ấy ăn nói lưu loát, từng câu từng chữ rõ ràng, nói xong còn nghiêm mặt trừng mắt vào hai mẹ con họ, như thể đã trả lại tất cả những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-mot-tinh-yeu-am-ap/3709984/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.