EDIT: Phương
“,,,,,, Mày, ” Bạch Hành nuốt một ngụm nước miếng, câu chuyện còn chưa bắt đầu anh đã nhập diễn. “Có phải là mày trọng sinh? Sau đó thấy anh đối xử với mày không tốt, hay làm liên luỵ đến mày, nên mày mới xa lánh tao?”
Tề Siêu Vũ lau mặt, bỗng nhiên rất muốn cắn Bạch Hành một cái, “Anh nghe em kể cái đã.”
“Ừa ừa ừa mày nói tiếp đi! Là giấc mộng gì?”
“Mộng xuân.”
“Ạch!”
“Vai nam chính là anh.”
“Mày… mày đúng là người kì quái, người khác mộng xuân vai nam chính đều là chính mình, đây thì nghĩ đến tao! Tên nhóc mày thú vị thật!! Thế nữ chính là ai?” Tâm lý Bạch Hành trở nên mơ hồ nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nhạo báng.
“Không có.”
“….” Bạch Hành chậm rãi thu hết biểu tình trên mặt.
“Trừ anh với em ra, không có bất kỳ người nào.” Tề Siêu Vũ nhìn thẳng đôi mắt Bạch Hành từng chữ từng chữ lặp lại, “Em mơ một giấc mộng xuân, ngoài em và anh thì không có ai…. Không có bất kỳ người nào.”
Bầu không khí đột nhiên bị ngưng trệ, trong không gian nhỏ chỉ còn dư lại tiếng hít thở của hai người.
“…” Bạch Hành chợt nắm chặt tay, thân thể vừa mới động liền bị Tề Siêu Vũ vững vàng ôm lấy, đáng sợ hơn chính là, anh giãy không ra, giống như lúc Tề Siêu Vũ ôm chặt bảo vệ anh vậy, giãy không ra….
“Anh anh đừng đi, anh không phải muốn nghe em nói à! Em còn chưa nói hết…..”
“Tao không nghe!!” Bạch Hành gầm dữ dội lên tiếng.
“Không phụ thuộc vào anh rồi anh.” Tề Siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dien/1022076/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.