EDIT: Phương
Lúc này trời đã tối, chạy ra khỏi cổng trường Bạch Hành theo thói quen đi về hướng nhà mình, không nói một lời, cúi thấp đầu có chút rầu rĩ không vui. Đi được một đoạn anh mới nhớ tới Tề Siêu Vũ, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Tề Siêu Vũ không ổn, chân của hắn khả năng bị thương, hơn nữa chưa được nghỉ ngơi, hiện tại đang khập khễnh miễn cưỡng đuổi theo Bạch Hành
Lòng Bạch Hành không nguyên do mà mềm nhũn.
“Theo tao làm gì, còn không lo đi bệnh viện…”
“Không muốn đi bệnh viện.” Tề Siêu Vũ lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy mày muốn đi đâu?”
“Em muốn tới nhà anh…”
Bạch Hành buồn bực nắm tóc, anh thật sự không làm gì được thằng nhóc này.
“Mày nói xem, nhà tao chỉ là một cái nhà trệt bé xí có gì để mày thương nhớ thế.”
“Không có gì…”
“Vậy thì tại sao?”
“Không tại sao cả, chỉ là muốn.”
Bạch Hành thở dài một hơi, gật gật đầu triệt để thỏa hiệp.
“Được, tuỳ mày tuỳ mày…”
Một đường không nói một lời, cả hai cứ ủ rũ đi về phía trước.
Một đường quẹo trái rẻ phải, băng qua thành phố hào nhoáng, đi tới nơi bóng dáng lờ mờ, hai thanh niên một trước một sau, chân đạp cái bóng đối phương, dần dần dung hợp tiến vào bóng đêm.
Ngõ hẻm, nhà Bạch Hành.
Trước mắt là căn phòng đơn giản, đơn giản một cư phòng, nhìn một vòng không sót thứ gì, Tề Siêu Vũ thoả mãn cực kỳ, căn phòng nho nhỏ này đều tràn ngập vết tích của Bạch Hành, thoạt nhìn khó coi, nhưng đối với hắn lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dien/1022075/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.