"Trong giây phút lần đầu tiên hắn chân thành ôm lấy cô, cô đã nghĩ, cả đời này, cô chỉ yêu mỗi anh, dù anh làm nghề gì, đối xử với cô ra sao."
Mạch Kha Kha tỉnh giấc, mở mắt nhìn trần nhà, tim đập mạnh, cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng, cô ngã ở đâu đó, bụng cô rất đau, máu dính trên sàn, cô bò trên nền một cách tuyệt vọng, cô gọi tên Trường Tư Mộ một cách vô vọng, ngoài màn đêm lạnh lẽo, không ai đáp lời cô.
Khẽ lau đi mồ hôi, cô sờ lên bụng đã nhô ra, tự trấn an mình sẽ không sao.
Cô xuống lầu đi uống nước.
Đồng hồ đã điểm một giờ tối, không gian chìm trong yên tĩnh, người giúp việc trong toà thành cũng đã đi nghỉ.
Rót một ly nước ấm, Kha Kha cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm có của toà thành, đầu hè không khí mát mẻ, nhưng cô cũng không muốn đứng lại quá lâu liền chậm rãi trở lại phòng.
Bỗng tiếng dương cầm vang lên làm cô giật mình, có lẽ vì âm thanh trầm và quá rõ ràng trong đêm yên tĩnh khiến âm thanh trở nên kinh dị.
Cô bước lên nơi phát ra tiếng đàn.
Chung Ngự Thuỷ đang ngồi đó, đôi bàn tay như ngọc rơi xuống từng phím đàn, rõ là cô ta biết sự hiện diện của Mạch Kha Kha nhưng lại vờ như không thấy, vẫn tiếp tục đàn.
Thấy hành động của Chung Ngự Thuỷ rất lạ, trong lòng Mạch Kha Kha cũng không ngừng dao động.
Trường Tư Mộ nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-vat-doi-sao-doi/2123405/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.