Sau khi Dương mai về nhà thì thay giày trước tiên, giày Giang Thủy bị cô ném vào góc nào đó ở huyền quan (có thể hiểu là lối ra vào, một số căn nhà xây theo kiểu lối vào hẹp lại thấp hơn nền nhà để dày dép, tủ giày và treo đồ linh tinh, gọi là huyền quan). Cô vào phòng bếp, chuẩn bị xào một chén cơm chiên trứng cho chính mình.
Thời điểm ăn cơm chiên, cô ngồi bên bàn ăn, chỗ ngồi vừa vặn đối diện huyền quan. Cơm chiên thơm nức, nhưng đôi mắt cô lại không đặt ở trên nó.
Đôi giày kia đã đi lâu rồi, vải giày đã cũ, đế giày thực mềm, lúc anh cởi ra đưa cho cô, còn có mùi hương nhàn nhạt. Mùi này cũng không phải là dễ ngửi, nhưng khi đó Dương Mai không chút do dự đút chân mình vào.
Cơm chiên ăn được một nửa thì Dương Mai lấy ra di động, cô gọi điện cho Lý Diễm. Có một số việc, cô cảm thấy cần phải chia sẻ với bạn tốt của mình.
Đáng tiếc điện thoại không ai tiếp.
Dương Mai ngắt điện thoại, đổ cơm chiên còn thừa vào thùng rác, sau khi bỏ chén vào bồn rửa liền mang theo ví tiền ra khỏi cửa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Thủy lái xe tới đón cô, một khắc nhìn thấy cô kia, đôi mắt anh liền ngó xuống.
Dương Mai rụt rụt ngón chân, Giang Thủy dời đi tầm mắt.
Cô đi một đôi giày xăng-̣đan cột dây cao, đế không thấm nước, lại khiến chân vừa cao vừa thon thả.
Dương Mai ngồi vào, Lâm Dương nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, tán thưởng một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/49990/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.