Nếu không phải nhờ có tiếng còi ô tô chặt đứt dây cung trong đầu, Giang Thủy cũng không biết mình muốn đứng ở nơi đó bao lâu.
May mắn anh rút được chính mình ra.
Giang Thủy đi về hướng xe mình, thanh âm theo gió phiêu đãng tiến vào tai Dương Mai ở phía sau: “Say xe thì đi theo tôi.”
Dương Mai đi theo, đứng ở phía sau anh, anh cúi người ngồi vào ghế phụ, khi ngẩng đầu thấy cô còn đứng ở bên ngoài liền hếch cằm chỉ vào bên cạnh: “Ngồi vào.”
Dương Mai không biết anh muốn làm gì, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái liền phát hiện Giang Thủy xách ra một túi quýt từ ngăn kéo trước xe.
“Quýt mùa này không thể ăn…”
“Không phải dùng để ăn.”
“Vậy …”
Dương Mai còn chưa dứt lời, Giang Thủy đã bóc xong một quả, thịt quýt được ném lại túi, còn lại trong tay anh là một miếng vỏ quýt hoàn chỉnh. Kỹ năng lột vỏ của anh không tồi, một quả quýt nhỏ như vậy còn có thể lột hoàn chỉnh vỏ ra, vỏ quất nằm trên lòng bàn tay anh giống như một đóa hoa chưa nở ra hoàn toàn.
Giang Thủy đưa vỏ quýt cho Dương Mai: “Ngửi cái này sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
Dương Mai tiếp nhận, đặt dưới mũi, hơi thở mát lạnh chui vào lỗ mũi, nháy mắt khiến đại não cô thanh tỉnh.
Trước kia cô nghĩ sai rồi, thì ra cũng không phải là anh thích ăn quýt chua.
“Sao anh biết cái này?” Dương Mai hỏi.
“Trước kia có một học viên, say xe còn kinh khủng hơn cô, lúc luyện xe phun toàn bộ ra tay lái.”
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/49989/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.