Trước giờ ăn tối, cuối cùng Lý Diễm cũng khoan thai đi tới.
Dương Mai vừa ngồi vào vị trí ghế phụ thì Lý Diễm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Đó là ai vậy?”
Dương Mai đáp có lệ: “Không ai cả.”
Lý Diễm khởi động xe, ngoài miệng còn không quên bồi một câu: “Trông như cái đầu gỗ.”
Dương Mai nhấp miệng cười, đầu gỗ, đầu gỗ. Hình dung thực chuẩn xác.
Thời điểm lái xe đến giao lộ, Lý Diễm hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn tối?”
Dương Mai liếc nhìn cô ấy một cái, nói: “Cậu không về nhà ăn à? Tôn Uy không ở nhà?”
Lý Diễm không sao cả cười cười: “Mặc kệ anh ta.”
Dương Mai suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Anh ấy lại đi công tác?”
Lý Diễm hừ một tiếng, nói: “Đi công tác thì đi công tác, anh ta đi rồi tớ càng tự do.”
Dương Mai ngậm miệng lại không nói, cô biết Lý Diễm nói như vậy hoàn toàn là nói dỗi.
Tôn Uy là chồng của Lý Diễm, làm buôn bán, rất có tiền, ba ngày hai bữa nào là phải đi tiếp khách bên ngoài rồi đi công tác, rất bận rộn, thời điểm mới kết hôn còn ở bên Lý Diễm nhiều, một năm sau thì thường xuyên không về nhà.
Ban đầu Lý Diễm còn tìm đến Dương Mai kể khổ, sau này số lần như vậy ngày càng nhiều, Lý Diễm cũng luyện được một bộ kim cương bất hoại (cứng rắn như kim cương, không bị ảnh hưởng bởi xung quanh),cô ấy nói mình đã tập thành thói quen.
Dương Mai biết mình chỉ là người ngoài không tiện nhúng tay vào việc nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/49981/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.