Giang Thủy rửa tay xong, tùy tiện lắc lắc nước trên tay, còn một ít dính lại lau trên mông.
“Ừm.” Anh nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua Dương Mai, “Tôi đi trước.”
Dương Mai vo khăn giấy vừa lau mồ hôi thành một cục, ném vào thùng rác bên chân, lầm bầm lầu bầu: “WC của các anh cũng quá bẩn đi.”
Cô mở vòi nước rửa tay, tiếng nước xôn xao che đậy tiếng bước chân của Giang Thủy.
Nhưng bỗng dưng cô lại quay đầu lại.
Không biết vì sao, thời điểm anh tới gần, cô tựa như có cảm ứng. Cô biết, anh đã quay trở về.
Giang Thủy đứng ở vị trí cách Dương Mai một bước chân, ánh mắt bình tĩnh mà trực tiếp: “Nếu cô cần dùng gấp, có thể dùng WC bên kia.”
“Bên kia?” Dương Mai ngoài miệng hỏi như vậy nhưng đôi mắt lại không nhìn theo hướng ngón tay Giang Thủy chỉ.
Tự Giang Thủy nhìn theo hướng kia: “Ở trong căn nhà nhỏ kia, nơi giữa trưa mọi người dùng để ăn cơm. Từ cửa sau đi ra ngoài, có WC cho giáo viên dùng.”
“Ồ,” Dương Mai thực nể tình gật gật đầu, nói, “Dành cho giáo viên sử dụng, nhưng tôi không phải giáo viên cũng có thể sử dụng sao.”
Giang Thủy nghiêm trang đáp: “Có thể.”
Dương Mai đột nhiên cười, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Giang Thủy không nói lời dư thừa, hướng Dương Mai gật đầu ý bảo gặp lại sau rồi đi thẳng.
Dương Mai đứng ở bên vòi nước, vòi nước vẫn còn đang mở, tiếng nước rất lớn, nhưng Dương Mai cảm thấy lỗ tai chính mình có thể từ trong âm thanh ầm ĩ này phân biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/49980/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.