Giang Thủy dậy từ sớm giặt quần áo, ánh mặt trời sáng tỏ, chiếu khắp ban công. Anh đắm chìm trong nắng sớm, làn da đen cũng như lấp lánh tỏa sáng.
Lý Vân bị nghẹn tiểu tỉnh lại, tối hôm qua uống quá nhiều rượu, vừa về đến nhà đã lao lên giường ngủ. Ngồi lên WC, lại cảm thấy yết hầu khô khốc liền chạy đến phòng khách đun nước uống.
Trên ban công có tiếng động, kéo cửa ra liền thấy, Giang Thủy mặc áo ngắn tay màu xám đứng ở chỗ đó, vòi nước mở rộng, dòng nước chảu ào ào. Mùa đông Bắc Kinh, nước máy như đóng băng.
Người đàn ông này cũng thật kỳ lạ, mặc bộ đồ mùa hè cũng không cảm thấy lạnh. Quả nhiên thân thể tốt không sợ hỏng.
Lý Vân nhịn không được dùng ly thủy tinh nóng sưởi bụng mình, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô ta thấy ghen ghét, nếu có thể có một nửa khả năng kháng lạnh như Giang Thủy thì tốt biết bao.
Không đúng, không chỉ là kháng lạnh.
Cô ta nhớ tới buổi tối hôm trước, vòi sen trong nhà tắm phòng ngủ bị hỏng, vội vã muốn tắm rửa, kêu Giang Thủy lại đây nhìn xem. Anh đứng trên băng ghế gỗ, ngửa cổ, hai cánh tay giơ cao thăm dò.
Anh đứng thật sự cao, Lý Vân từ dưới lên trên xem rất rõ ràng, từ tóc của anh một đường đi xuống, mãi cho đến đầu ngón chân.
Đến thời điểm chỉnh thử xem được chưa, nước phun đầy mặt anh, cô ta không lên tiếng nhìn anh dùng lòng bàn tay lung tung lau, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405475/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.